Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 153



Chương 153

Lâm Vân lúng túng ho khan: “Thằng nhãi này, đừng nói nhảm nữa.” “Ờ, được thôi, anh đây sẽ không nói nữa đâu, nhưng lại rất mong chờ, lát nữa đến nhà hàng Thịnh Diên, cái đám không biết điều kia nhất định sẽ bị dọa chết khiếp cho xem.

Sau này gặp Lâm Vân, ai còn dám cười cợt nữa đây?”

Hoàng Luân biết thừa Lâm Vân bây giờ đã là chủ của nhà hàng Thịnh Diên.

Hắn ta cảm thấy nhịn nhục lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội để cho những đứa không biết trời cao đất dày kia nhìn rõ được thực lực của Lâm Vân.

“Đã đến lúc phải thể hiện ra một chút rồi, nếu không tôi thực sự sẽ cho rằng mình chỉ là một thằng cùi bắp nghèo hèn.” Lâm Vân cười.

Như Tuyết có chút lo lắng: “Lâm Vân, giá cả ở Thịnh Diễn đắt lắm đó.

Cứ cho là cậu trúng số cũng không thể dùng lãng phí như thế này được đâu.

Như Tuyết đương nhiên không biết chủ nhà hàng Thịnh Diên lại chính là người đang đứng trước mặt cô lúc này.

“Không sao đâu, đi thôi.” Lâm Vân cười nói.

Nhà hàng Thịnh Diên chỉ cách trường học tầm một nghìn mét, cho nên chỉ việc đi bộ thẳng đến đó là được.

“Đây quả thật xứng đáng là nhà hàng tốt nhất gần trường học của chúng ta, trang trí kiểu này thật sang trọng quá đi thôi!” “Học trường Thanh Dương hai năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng Thịnh Diên để ăn tối đấy.”

Nhiều sinh viên ngẩng cổ nhìn cánh cổng to lớn của nhà hàng Thịnh Diên mà tấm tắc.

Trương Huệ quay lại nhìn Lâm Vân nói: “Lâm Vân, tôi muốn xác nhận với cậu một lần nữa.

Hôm nay là do cậu thanh toán đúng không? Nếu mà không trả nổi, thì cũng một mình cậu gánh chịu hậu quả.

Không liên quan đến chúng tôi!” “Ừ, cứ thoải mái!” Lâm Vân mang theo nụ cười bình tĩnh.

“Được rồi, là chính miệng cậu nói đó, các bạn, đi thôi!”

Trương Huệ đi thẳng vào nhà hàng, các bạn học cũng theo sau.

Lâm Vân nhìn nhà hàng Thịnh Diên rồi chầm chậm một nụ cười bí ẩn, nói: “Hoàng Luân, Như Tuyết, đi thôi, chúng ta vào đi!”

Cũng chẳng đợi hai người họ lên tiếng, Lâm Vân đã sải bước đi vào trong..

Bên trong nhà hàng Sen Vàng có tổng cộng hơn bốn mươi bạn học trong lớp của Lâm Vân, và hơn bốn mươi người đã tràn vào nhà hàng Sen Vàng, đương nhiên sẽ rất náo loạn.

Thấy nhiều người đến đột ngột, vài người phục vụ đến chào hỏi.

“Xin hỏi, các cậu định ăn tối ở nhà hàng Sen Vàng đúng không?” Một người phục vụ hỏi.

“Đúng vậy, lớp chúng tôi tổ chức liên hoan lớp, các anh mau chuẩn bị chỗ ngồi đi.

Trương Huệ nói trước.

“Liên hoan lớp? Các cậu…!các cậu chắc chứ?”

Một số người phục vụ trông rất ngạc nhiên.

Lượng tiêu thụ của các nhà hàng Sen Vàng rất cao, và nhiều nhất là con nhà giàu đến tổ chức tiệc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.