Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 211



Chương 211

Chuyện này đối với Khương Hùng Dũng mà nói, tuyệt đối là một sự sỉ nhục, là một nỗi đau trong tim ông ta.

Kết quả Lâm Vân vừa lên tiếng đã đâm trúng chỗ đau của ông ta.

“Lâm Vân! Cậu…!Cậu chán sống à?” Trong mắt Khương Hùng Dũng dấy lên lửa giận.

“Ôi chao, ông Khương đã biết tôi tên là Lâm Vân rồi đấy à? Nếu ông đã biết, vừa rồi cần gì phải giả bộ như không biết tôi? Ông giả bộ gì chứ?” Lâm Vân cười nói.

“Cậu…!Cậu.” Sắc mặt Khương Hùng Dũng xanh mét, ngược lại không biết nên phản bác như thế nào.

“Lâm Vân, cậu có tin, hiện tại ông đây giết chết cậu không?” Khương Hùng Dũng trợn tròn mắt, vẻ mặt hung dữ nhìn Lâm Vân.

Sau khi nói xong, Khương Hùng Dũng trực tiếp lấy con dao găm quân dụng mà ông ta luôn đem theo bên người ra, nhằm ngay vào cổ Lâm Vân.

Lâm Vân nheo mắt lại: “Trước mắt bao người, ông muốn giết tôi à? Ông cho rằng ông ngoại Liễu Chí Trung của tôi ăn chay ư? Ông dám trắng trợn giết chết tôi như thế, ông có tin mình cũng phải chết không!”

Lâm Vân không sợ Khương Hùng Dũng sẽ ra tay, một là vì Lâm Vân chắc chắn, Khương Hùng Dũng sẽ không ngu đến mức giết anh ngay trước mặt mọi người.

Hai là Thạch Hàn đang ở một nơi gần đó, bí mật bảo vệ anh, nếu như Khương Hùng Dũng thật sự ra tay với anh, Thạch Hàn cũng sẽ ra tay.

Hai điểm này khiến Lâm Vân chẳng có gì phải sợ hãi.

Luật sư của Khương Hùng Dũng thấy thế, ông ta vội vàng kéo Khương Hùng Dũng lại.

“Ông Khương, ông nhanh buông dao găm xuống đi, đây không phải là chỗ thích hợp để ra tay! Cậu ta nói không sai, nếu như ông ra tay ở chỗ này, chúng ta cũng sẽ xong đời.

Tuy Khương Hùng Dũng rất giận dữ, nhưng sau khi ông ta nghe thấy thế, chỉ có thể cắn môi, buông dao găm xuống.

Khương Hùng Dũng có thể phát triển đến ngày hôm nay, ngoại trừ liều mạng ra, đương nhiên cũng là người có đầu óc, lợi hại trong đó, ông ta đương nhiên rõ.

“Ranh con, cậu yên tâm, cho dù bây giờ tôi không động đến cậu, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cậu tuyệt đối không thể sống quá lâu” Khương Hùng Dũng cắn răng nghiến lợi nói.

“Nếu như ông còn muốn âm thầm phải người đến giết tôi, vậy thì phải để ông thất vọng rồi, mười mấy tên nhãi nhép lần trước ông phải đến, còn chưa đủ để tôi nhét kẽ rằng đâu.” Lâm Vân cười mỉa.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng thay đổi.

“Những người kia bị cậu giết?” Sắc mặt Khương Hùng Dũng tái mét.

Lần trước ông ta phải hơn mười người đi giết Lâm Vân, Khương Hùng Dũng vẫn luôn không tìm được tung tích của bọn họ, bây giờ lại nghe thấy Lâm Vân nói như thế, ông ta càng thêm chắc chắn, chỉ sợ hơn mười người này đã chết mất xác.

Chẳng qua Khương Hùng Dũng nghĩ mãi không ra, hơn mười người này đánh lên một mình Lâm Vân, Lâm Vân đã dùng cách nào để xử lý hơn mười người này? “Chỉ có thể nói, người mà ông phải đi quá yếu, không đủ cho tôi nhét kẽ răng” Lâm Vân khinh thường nói.

Dừng một lúc, Lâm Vân tiếp tục cười nói, “Đúng rồi, vừa rồi ông mới uy hiếp tôi đúng không? Vậy tôi cũng sẽ uy hiếp ông” “Uy hiếp tôi ư? Ha ha ha, cậu lấy gì ra để uy hiếp tôi đây?” Khương Hùng Dũng cười khẩy một tiếng.

“Đương nhiên là lấy cái này.” Lâm Vân lấy điện thoại di động của mình ra, quơ trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Cậu có ý gì?” Khương Hùng Dũng xụ mặt, không hiểu ý tứ của Lâm Vân cho lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.