Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 253



Chương 253

Nói xong, Lâm Vân lập tức dẫn Như Tuyết tiếp tục đi dạo trong cửa hàng.

Sau khi đi hai phút, Lâm Vân đứng trước một chiếc vảy ren dài lộ vai, chiếc váy này rất đẹp, hơn nữa nó còn được bày riêng ở trên bục.

“Như Tuyết, tôi cảm thấy bộ này rất đẹp.” Lâm Vân vừa nói, vừa vươn tay chuẩn bị lấy xuống.

“Bỏ cái tay bẩn của các người ra! Sờ bẩn, các người dùng mạng để đền cũng không đền nổi đâu!” Ngay lúc Lâm Vân vừa định lấy bộ này, một giọng nói chói tại truyền tới..

Ngay sau đó, một người phụ nữ trang điểm đậm, gương mặt âm trầm bước nhanh tới.

Câu nói vừa rồi, đúng là do người phụ nữ trang điểm đậm này nói.

Lâm Vân nghe cô ta nói vậy, gương mặt càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Ngay cả mạng của chúng tôi cũng không đền nổi sao? Ha ha, vậy xin hỏi bộ quần áo này giá bao nhiêu?”

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trang điểm đậm này, cười mỉa nói.

Các bộ quần áo khác ở trong cửa hàng đều có giá phía trên, nhưng chỉ có chiếc váy được trưng bày riêng này, Lâm Vân không nhìn thấy giá.

“Muốn biết bao nhiêu tiền sao? Nói ra sẽ dọa sợ hai người đấy, chiếc váy này có giá sáu trăm năm mươi tám triệu!” Người phụ nữ trang điểm đậm kiêu ngạo nói.

“Cho nên, cô cảm thấy tính mạng của hai chúng tôi, không giá trị bằng sáu trăm năm mươi tám triệu sao?” Lâm Vân cười khẩy nói.

“Đương nhiên, hai mệnh tiện mà thôi, đáng sáu trăm năm mươi tám triệu sao?” Người phụ nữ trang điểm đậm khinh thường nói.

“Cô nói cái gì?”

Như Tuyết vô cùng tức giận, xem thường người khác như vậy, cho dù tính tình tốt tới mấy, Như Tuyết đều nghe không nổi nữa.

“Nói hai người đấy! Hừ.

Không cầm lấy gương mà soi xem mình là cái thá gì, mà chạy tới đây mua quần áo, hai người mua nổi sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Người phụ nữ trang điểm đậm cười mỉa.

“Cô…!Như Tuyết tức tới mức gương mặt đỏ bừng lên.

Con người đều có tôn nghiêm, bị người ta châm chọc như vậy, xem thường như vậy, tất nhiên là Như Tuyết sẽ tức giận.

“Như Tuyết, để tôi.”

Lâm Vân kéo Như Tuyết ra sau lưng mình, sau đó nhìn người phụ nữ trang điểm đậm kia.

“Tôi cho cô một cơ hội, xin lỗi cô ấy, sau đó ngoan ngoãn lấy chiếc váy này cho cô ấy mặc thử, tôi có thể suy nghĩ tới việc tha thứ cho cô.” Lâm Vân híp mắt nói.

“Ha ha, tôi xin lỗi sao? Tên nhóc nghèo cậu đúng là buồn cười, người nghèo như cậu còn muốn lấy lại mặt mũi cho bạn gái à? Cậu có bản lĩnh đó không?” Người phụ nữ trang điểm đậm nở nụ cười.

Ngay sau đó, người phụ nữ trang điểm đậm lại kiêu ngạo nói: “Nhóc con, tôi nói cho cậu biết, lập tức dẫn theo bạn gái của cậu cút ra khỏi đây, loại người như hai người không xứng tới đây mua đồ.

Nếu không cút, tôi chỉ có thể gọi người tới đuổi hai người ra rồi.” “Xem ra cô không quý trọng cơ hội tôi cho, gọi quản lý của các cô ra đây.” Lâm Vân híp mắt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.