Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 312



Chương 312

“Hoàng Bách, mười năm trước, sau khi anh cho người ta đánh tôi xong, anh chính là giẫm lên mặt tôi như thế này, khi đó tôi đã nói, một ngày nào đó, món nợ này, tôi sẽ nhất định sẽ báo thù, ngày đó, chính là hôm nay”

Mười năm trước, chính bản thân của Lâm Vân cũng không nghĩ đến, 10 năm sau, chính mình thế mà có thể báo được thù, có lẽ ứng với câu nói kia, quân tử báo thù, mười năm không muộn.

“Khụ, khu

Hoàng Bách bị giẫm lên trên mặt, anh ta ho ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như giấy.

Về phần tâm trạng của Hoàng Bách lúc này như thế nào, chỉ có chính anh ta là người rõ ràng nhất.

“Tôi cho anh một đề nghị, chờ sau khi anh hồi phục lại, đừng ở thành phố Bảo Thạnh này nữa, nếu không, tôi gặp anh một lần, sẽ xử lý anh một lần.

Sau khi nói xong câu này, Lâm Vân trực tiếp xoay người sang chỗ khác, không tiếp tục để ý đến Hoàng Bách nữa.

“Ông chủ Trịnh, ông chủ Cao, hôn lễ này, tôi không tham gia nữa, tôi đi trước một bước, chuyện hôm nay hai người đã giúp đỡ tôi một tay, Lâm Vân tôi nhớ kỹ.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao nghe thấy Lâm Vân nói vậy, đương nhiên là vui đến mức không ngậm miệng được, để chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên nợ nhân tình của bọn họ, đây quả nhiên là chỗ tốt, ngày bình thường, bọn họ làm sao có cơ hội trèo lên được người như thế.

“Để chúng tôi tiễn cậu chủ Lâm.” Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao đồng thanh nói.

Cứ như thế, dưới sự cung kính của ông chủ Trịnh và ông chủ Cao, Lâm Vân đi ra ngoài.

“Ông xã, em cũng đi tiễn anh ấy.” Trần Tuyết My nói với chú rể.

Sau khi nói xong, Trần Tuyết My vội vàng đi theo ra ngoài.

Trong bãi đậu xe của khách sạn.

Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao một đường tiến Lâm Vân đi đến trước xe Lamborghini.

“Hai vị, đến đây là được rồi.”

Sau khi nói xong, Lâm Vân mở cửa xe, chui vào.

Lâm Vân vừa mới ngồi vào trong xe, lúc anh chuẩn bị đóng cửa xe, Trần Tuyết My lập tức chạy đến.

“Lâm Vân, chờ đã.

Trần Tuyết My gọi Lâm Vân.

“Cô còn chuyện gì nữa à?” Lâm Vân lạnh nhạt nhìn Trần Tuyết Mỵ.

“Lâm Vân, anh là mối tình đầu của tôi, thật ra.

Thật ra những năm gần đây, trong lòng tôi vẫn luôn có anh, anh có thể cho tôi thêm một cơ hội không, tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.” Trần Tuyết My cắn môi nói.

“Xin lỗi, cô không xứng

Sau khi nói ra năm chữ này, Lâm Vân trực tiếp đóng cửa xe.

“Rầm!”

Theo tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe Lamborghini nhanh chóng rời đi, chỉ để lại tro bụi và đuôi khói cho Trần Tuyết My.

Trần Tuyết My nhìn chiếc xe Lamborghini kia.

Trong mắt cô ta lóe lên phức tạp.

Mười năm trước, cho dù có nằm mơ, Trần Tuyết My cũng không nghĩ đến, bởi vì xem thường, cô ta vứt bỏ mối tình đầu, người này lại đi lên đỉnh cao, đạt đến độ cao mà cô ta không thể nào với được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.