Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 328



Chương 328

Phía dưới hai bài đăng này, tất cả đều là những bình luận của sinh viên trường đại học Bảo Thạnh, bày tỏ tức giận, kèm theo mắng chửi.

Nhất là sau khi mọi người xem xong video, phát hiện đối phương phách lối như thế, sinh viên trường đại học Bảo Thạnh càng thêm tức giận.

Dù sao đối phương không chỉ đang mắng đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh, mà là mắng toàn bộ trường đại học Bảo Thạnh.

Trong nhà ăn của trường đại học Bảo Thạnh, mọi người tốp năm, tốp ba ngồi cùng một chỗ, không ngừng bàn tán.

“Mấy người có nghe thấy gì không, học viện kỹ thuật Bảo Thạnh thắng đội bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh chúng ta, chẳng những nhục nhã đội bóng rổ của chúng ta, còn chạy đến diễn đàn của trường trường đại học Bảo Thạnh chúng ta, nói trường chúng ta đều là đồ bỏ đi.” “Con mẹ nó, còn có việc này à? Học viện kỹ thuật Bảo Thạnh này thật đúng là khốn kiếp.

“Đúng đó, những năm qua, trong những lần thi đấu giao hữu giữa hai trường, chúng ta luôn giành phần thắng, nhưng chưa từng nói móc bọn họ, bọn họ đây chính là tiểu nhân đắc chí”

Trên hành lang ký túc xá, một đám người cũng đang tụ tập.

“Móa nó chứ, đám người học viện kỹ thuật Bảo Thạnh kia, quả thật là quá khốn nạn rồi, loại nhục nhã này, thật đúng là không chịu được “Đúng đó, quả thật là khinh người.” “Chẳng lẽ thua thiệt này, chúng ta cứ thế nuốt xuống? Chẳng lẽ trường học chúng ta, không ai có thể tìm lại được mặt mũi về à?” “Còn có thể làm sao được nữa? Đội bóng rổ của trường học chúng ta không đánh thắng nổi bọn họ, lại không thể tìm bọn họ đánh nhau? Như thế chỉ khiến cho bọn họ nói chúng ta thua không nổi, thua là đánh nhau, như thế sẽ càng khiến danh tiếng của trường chúng ta xấu hơn.

“Con mẹ nó, quá ấm ức rồi.

Cảnh tượng như thế còn xảy ra ở rất nhiều nơi khác trong trường.

Chuyện này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ trường đại học Bảo Thạnh.

Hiện tại toàn bộ sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đều rất tức giận, chỉ muốn đi tìm học viện kỹ thuật Bảo Thạnh để tính sổ, tìm lại thể diện.

Nhưng mọi người lại không thể làm gì.

Về phần Lâm Vân thì quay lại tập đoàn Tỉnh Xuyên, tìm Lưu Ba, để Lưu Ba liên hệ với thành viên đội bóng rổ Hải Thành, để bọn họ đến thành phố Bảo Thạnh, lấy danh nghĩa của trường đại học Bảo Thạnh, để bọn họ giúp thi đấu một trận, phương diện về tiền không thành vấn đề.

Giữa trưa ngày hôm sau, trong ký túc xá.

“Anh Vân, cuối cùng anh cũng về, sao rồi? Có mời được đội Hải Thành ở VBA không?”

Lâm Vân vừa đi vào trong ký túc xá, Hoàng Luân đã vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Vân.

“Đương nhiên, không có gì là tiền không giải quyết được.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.

“Thật.

Thật sự mời được đội Hải Thành rồi? Doãn Khánh Minh cũng đến ư?” Hoàng Luân trợn to hai mắt.

Doãn Khánh Minh là nhân vật gì? Anh ta là ngôi sao bóng rổ của NBA bên Mỹ, là cầu thủ bóng rổ lừng danh nhất, là đội trưởng đội bóng rổ quốc gia, đảm nhiệm vị trí tiền đạo trong đội bóng rổ Hải Thành ở VBA.

Thần tượng bóng rổ của Hoàng Luân, trong đó có

Doãn Khánh Minh.

“Đúng vậy, Doãn Khánh Minh cũng đến.” Lâm Vân bình tĩnh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.