Cho dù Lâm Vân chỉ là chủ tịch chi nhánh, phía sau chi nhánh này là tập đoàn Hoa Đỉnh!
Với lại, Chu Trạch đã nghe từ Lưu Ba nói rằng Lâm Vân là cháu ngoại cùa ông Lưu Chí Trung!
Dựa vào điều này, Chu Trạch phải đối xử với Lâm Vân một cách tôn trọng!
“Ông là Chu Trạch của khách sạn Thanh Vân à, tôi đã được nghe kể về ông.” Lâm Vân ngước nhìn
Chu Trạch.
Khách sạn Thanh Vân rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Dương, ông chủ Chu Trạch đương nhiên cũng nổi tiếng, cho nên Lâm Vân đã từng nghe đến tên của ông ta.
“Đúng vậy, tôi là Chu Trạch, lúc nãy anh Lưu đã nói rằng chù tịch Lâm, anh là một trang tuấn kiệt.
Hôm nay nhìn thấy anh, anh thật sự rất bất phàm.” Chu Trạch mỉm cười.
“Chủ tịch Chu khách khí.” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Chu Trạch.
Trước đây, Lâm Vân thậm chí không thể tưởng tượng được mình có thể vào được những khách sạn năm sao như khách sạn Thanh Vân, lúc đó Chu Trạch cũng là một nhân vật lớn mà Lâm Vân cần phải ngước nhìn, chỉ có thể nghe người khác kể lại thôi.
Và bây giờ, ông chủ của khách sạn Thanh Vân phải kính trọng anh, thậm chí còn phải tâng bốc anh nữa.
“Chủ tịch Lâm, đây là thè VIP bạch kim của khách sạn chúng tôi, đặc biệt dành cho anh, sau này khi anh đến khách sạn của
chúng tôi, thì có thể tận hưởng những đãi ngộ hàng đầu.”
Chu Trạch dùng cả hai tay, cung kính đưa chiếc thẻ hội viên lên.
“Tôi nhận thành ý của chủ tịch Chu vậy.”
Lâm Vân cũng không khách sáo, trực tiếp nhận thẻ thành viên.
Khi Chu Trạch nhìn thấy Lâm Vân nhận thẻ, ông ta mỉm cười hạnh phúc, bời vì điều này cho thấy Lâm Vân nể mặt ông ta.
“Anh Lâm, anh ở đây, tôi đi trước
đây, nếu có yêu cầu gì thì hãy gọi tôi bất kỳ lúc nào.” Chu Trạch vẫn nờ một nụ cười cung kính.
Sau mười giờ, các ông chủ đến tham gia tiệc rượu lần lượt đến khách sạn.
Với tư cách là người đứng đầu công ty, giám đốc Lưu Ba đứng ở cửa khách sạn, chào đón các ông chủ xuất hiện.
Lúc này, một chiếc Mercedes Benz dừng trước lối vào khách sạn, một người đàn ông trung
niên đầu trọc cùng một thanh niên bước xuống xe.
Nếu Lâm Vân ở đây, vừa nhìn thì đã có thể nhận ra người thanh niên này, bời vì hắn là bạn học của Lâm Vân, Trương Hổ!
“Trương tổng, Trương Hổ, hoan nghênh!”
Giống như những lần đón tiếp các ông chủ khác, Lưu Ba bước tới với nụ cười tươi và bắt tay chào đón.
Trương Đại Xuân, cha của Trương Hổ, vội vàng cười bắt tay
Lưu Ba rồi nói: “Anh Lưu, anh quá khách sáo rồi.
Trước tiên tôi phải chúc mừng anh mới đúng.
Chúc mừng anh đã đánh bại cha con nhà họ Ngô.
Anh được thăng chức làm tổng giám đốc rồi.
Sau này anh Lưu, anh phải chiếu cố tôi nhiều hơn nha.”
“Anh Trương, tôi không dám chiếu cố ai cả.
Chủ tịch nói quan tâm đến ai thì tôi mới có thể quan tâm đến người đó.” Lưu Bân nói.
Ý tứ trong lời nói của Lưu Bân quá rõ ràng, ý là tôi chì nghe lời chủ tịch mới, nếu chủ tịch mới muốn hợp tác thì hắn sẽ hợp tác
với người đó.
“Vâng, vâng, anh Lưu nói rất đúng.” Trương Đại Xuân gật đầu cười liên tục.
“Đúng rồi, Lưu tổng, bây giờ chủ tịch mới đang ở đâu vậy?”
Trương Đại Xuân hỏi.
Trương Hổ cũng có vẻ tò mò..