Chương 372
Không phải là ông cụ giả bị đâm này muốn lấy tiền của Lâm Vân sao? Vậy Lâm Vân sẽ lấy ngược lại của ông ta một khoản tiền, đây gọi là lấy đạo của người, trả lại cho người.
“Lâm Vân, anh bắt nạt người ta quá rồi đấy, ông ấy đã nhiều tuổi như vậy, vậy mà anh còn lừa tiền của ông ấy.
Mai Tường Vân buồn bực nói.
Lâm Vân cười lạnh lùng: “Mai Tường Vân, cô là kỹ nữ thánh mẫu à? Trước khi làm người tốt, làm phiền cô xem ai là người tốt ai là người xấu được không? Ông già này, không biết giả bị đâm bao nhiều lần, không biết lừa gạt bao nhiêu người, không biết lúc còn trẻ làm bao nhiêu chuyện xấu, ông ta đáng được đồng tình sao?”
Lâm Vân phát hiện cô gái tên Mai Tường Vân này, nhìn có vẻ rất tốt bụng, nhưng không phân rõ phải trái, thậm chí là có chút quá thánh mẫu.
“Anh…!Anh.
Mai Tường Vân tức tới mức mặt đỏ lên.
“Tường Vân, im miệng!” Người đàn ông trung niên mặt chữ quốc trừng Mai Tường Vân một cái.
Lâm Vân đi tới trước cửa xe, mở cửa xe ra, sau đó quay đầu nói với Mai Tường Vân: “Ông ta bồi thường một tỷ không trăm năm mươi triệu, cô cầm giúp tôi, sau đó đưa tới tập đoàn Tỉnh Xuyên cho tôi là được, nếu cô không lấy lại giúp tôi, tôi sẽ tiếp tục ở đây làm khách của các cô.”
Sau khi nói xong, Lâm Vân ngồi vào trong xe.
“Rầm rầm!”
Xe khởi động, ngay sau đó tiếng động cơ nổ vang lên, xe Lamborghini Aventador màu xanh rất ngầu lái ra khỏi sân.
Chỉ để lại Mai Tường Vân tức tới mức giậm chân.
Lúc Lâm Vân trở lại cửa trường đại học Bảo Thạnh, màn đêm đã buông xuống.
Hoàng Luân đã ở cửa đợi Lâm Vân.
“Anh Vân, em họ em bảo em cảm ơn anh” Hoàng
Luân cười nói.
“Việc nhỏ mà thôi, lên xe đi, chúng ta đi ăn cơm tối.
Lâm Vân vẫy tay.
“Được!”
Hoàng Luân gật đầu, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong
Lamborghini.
Gần trường học có một quán rất ngon, là nhà hàng Sen Vàng đã được Lâm Vân mua, đồ ăn ở nơi đó Lâm Vân ăn ngấy rồi, hôm nay Lâm Vân chuẩn bị tìm quán ven đường thích ăn lúc trước, ăn cơm tối
Trong một con phố đồ ăn vặt.
Trên đường có rất nhiều quán ăn vặt, tuy nhìn không vệ sinh lắm, nhưng ngửi mùi rất thơm.
Trước đây nhà Lâm Vân rất nghèo, chỉ có thể thỉnh thoảng xa xỉ một lần, tới phố ăn vặt này ăn một bữa cơm.
Trong phố ăn vặt có một quán mì ăn ngoài trời.
“Ông chủ, cho hai bát mì hải sản, mỗi bát thêm một quả trứng ốp la.
“Được rồi, mời hai vị ngồi.
Lâm Vân và Hoàng Luân đi tới bên cạnh bàn gỗ giản dị ngồi xuống.