Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 379



Chương 379

“Anh…!Anh là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?” Giọng nói của Mạc Danh Tùng đã trở nên bén nhọn.

“Không phải là Mai Tường Vân nói, anh là đời thứ ba nhà giàu sao? Sao…!Sao anh có thể biến thành chủ tịch của Tỉnh Xuyên được?” Mạc Danh Tùng không nhịn được kinh ngạc nói.

“Không sai, tôi thật sự là đời thứ ba nhà giàu, ông ngoại tôi là Liễu Chí Trung.” Lâm Vân bình tĩnh nói.

“Lê…!Liễu Chí Trung?”

Mạc Danh Tùng không nhịn được nuốt nước bọt, trong lòng anh ta dấy lên sóng to gió lớn.

Liễu Chí Trung là ai, Mạc Danh Tùng biết rất rõ.

Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, người mà Mai Tường Vân bạn gái anh ta khinh bỉ, ngày hôm qua anh ta còn đấu lại, thực ra là cháu ngoại của Lê Chi Thành.

Nghĩ tới đây, chân Mạc Danh Tùng như nhũn ra.

Anh ta biết rất rõ, nhân vật như vậy, bóp chết anh ta dễ dàng như bóp chết con kiến.

Nhưng Mạc Danh Tùng vẫn cố gắng trấn định.

“Nói chuyện chính đi, hôm nay tôi tìm anh tới, là muốn thuê anh làm bảo vệ công ty chúng tôi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

Mạc Danh Tùng sửng sốt: “Bảo vệ sao? Chủ tịch Lâm, công việc của tôi rất tốt, cho nên ý tốt của anh tôi nhận rồi.”

Bảo anh ta làm bảo vệ sao? Đùa gì thế, nếu không phải sợ thân phận của Lâm Vân, anh ta đã mở miệng mắng rồi.

Hơn nữa, Mạc Danh Tùng nhìn thấy Lâm Vân xong, anh ta cũng đánh mất ý nghĩ tới Tỉnh Xuyên làm việc.

“Anh đừng vội từ chối, anh còn chưa nghe tôi nói giá mà, ba trăm năm mươi triệu một tháng, anh suy nghĩ một lần đi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Ba trăm năm mươi triệu?” Mạc Danh Tùng vô cùng giật mình.

Nghe thấy giá tiền xong, trong lòng Mạc Danh Tùng lập tức quay cuồng.

Công việc hiện giờ của Mạc Danh Tùng, một tháng một trăm linh năm triệu, quan trọng là công việc này của anh ta sắp không còn.

Ba trăm năm mươi triệu, số tiền này hơn gấp ba tiền lương của anh ta.

“Sao thế? Chế ít à, vậy thì tăng tới bảy trăm triệu.

Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Bảy trăm triệu sao?” “ừng ực! ừng ực!

Mạc Danh Tùng không nhịn được nuốt nước bọt.

“Đây là giá cao nhất tôi ra rồi, có đồng ý hay không, tự anh suy xét.” Lâm Vân xoay người sang chỗ khác.

“Đồng ý! Không cần suy nghĩ nữa.

Tôi đồng ý!” Mạc Danh Tùng không do dự đồng ý.

Tiền lương bảy trăm triệu, đây là số tiền Mạc Danh Tùng không thể từ chối.

Nói đùa, tiền lương bảy trăm triệu, lương một năm sẽ là tám tỷ bốn trăm triệu đó.

“Quả nhiên là đúng với câu nói kia, không có chuyện tiền không làm được, nếu không được, vậy chỉ có thể nói tiền không đủ nhiều.” Lâm Vân cười nói.

Ngay từ đầu lúc Lâm Vân đề xuất thuê anh ta, Mạc Danh Tùng đã kiên quyết từ chối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.