Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 387



Chương 387

Lúc Lâm Vân đi tới tầng chính, Chung Huyền Anh và một bà cụ tóc hoa râm đã đứng trước tòa nhà, rõ ràng là đang đợi Lâm Vân.

“Anh Lâm, anh tới rồi.” Chung Huyền Anh vội vàng tiến lên nghênh đón Lâm Vân.

Bà cụ ở bên cạnh cũng tươi cười nói: “Xin chào cậu Lâm, tôi là viện trưởng của cô nhi viện Thanh Sơn, tôi đại diện cho cô nhi viện Thanh Sơn hoan nghênh cậu.

Chuyện ngày hôm qua tôi nghe Huyền Anh nói rồi, cảm ơn sự trợ giúp của cậu” “Chào viện trưởng.” Lâm Vân tiến lên nắm chặt lấy tay bà cụ viện trưởng.

“Đúng rồi, giới thiệu với mọi người một chút, vị này là bạn của tôi, Thạch Hàn.” Lâm Vân chỉ Thạch Hàn.

“Chào viện trưởng, chào cô Chung” Thạch Hàn tiến lên chào hỏi.

“Anh Thạch Hàn, xin chào.” Hai người chào hỏi Thạch

Hàn, tuy bọn họ cảm thấy cái tên Thạch Hàn này rất kỳ lạ.

“Viện trưởng, cô Chung Huyền Anh, hôm nay chúng tôi tới đây, chủ yếu là muốn quyên tiền cho cô nhi viện.

Lâm Vân nói.

“Đây là chi phiếu mười bảy tỷ năm trăm triệu, là tấm lòng của tôi và Thạch Hàn.

Ngay sau đó, Lâm Vân lấy một tờ chi phiếu đã chuẩn bị ra xong, đưa cho Chung Huyền Anh.

“Mười bảy…!Mười bảy tỷ năm trăm triệu?

Viện trưởng và Chung Huyền Anh nghe thấy con số này, trên gương mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Số tiền này đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là con số vô cùng kinh người, cô nhi viện bọn họ, bình thường tiếp nhận không ít quyền tiền, ít thì mấy triệu nhiều thì mấy chục triệu.

Nhưng số tiền mấy chục tỷ này, tuyệt đối chưa bao giờ có.

“Anh Lâm, số tiền này…!Số tiền này quá nhiều rồi.” Chung Huyền Anh khiếp sợ nói.

“Chung Huyền Anh, đây là tôi quyền cho cô nhi viện, không phải cho cá nhân cô, cô không có quyền từ chối.

Lâm Vân cười nói.

Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp nhét chi phiếu vào tay Chung Huyền Anh.

“Vậy…!Vậy tôi thay bọn nhỏ cảm ơn anh.” Chung Huyền

Anh cúi đầu thật sâu với Lâm Vân.

“Tôi cũng đại biểu cho bọn nhỏ, cảm ơn cậu Lâm, không giấu gì cậu Lâm, hiện giờ tài chính của cô nhi viện chúng tôi rất túng thiếu, thậm chí còn không có tiền cho bọn nhỏ khám bệnh, khoản tiền này đối với cô nhi viện chúng tôi mà nói, tuyệt đối là rất kịp thời.

Viện trưởng kích động tới mức hai tay đều run rẩy.

“Đúng vậy, nhiều tiền như vậy, đối với cô nhi viện chúng tôi mà nói, quả thực quá quan trọng, anh Lâm, anh Thạch Hàn, hai người các anh thật sự là….!Thật sự làm chuyện rất tốt.” Chung Huyền Anh kích động tới mức khóc lên.

Bởi vì Chung Huyền Anh biết rất rõ, tầm quan trọng của khoản tiền này đối với cô nhi viện bọn họ..

Ngày hôm qua phẫu thuật cho đứa bé kia, cô nhi viện bọn họ đã vét sạch tài khoản, chỉ còn hai mươi tám triệu.

Hôm nay lại có đứa bé ở trong bệnh viện cần tiền, bọn họ đều không biết phải làm sao bây giờ, có thể thấy cô nhi viện bọn họ thiếu tiền cỡ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.