Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 398



Chương 398

“Bà già đáng chết Cút ngay!”

Viện trưởng mới xông tới trước mặt Khương Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng đã đá vào bụng viện trưởng một cái, đá ngã viện trưởng xuống đất.

“Viện trưởng!”

Chung Huyền Anh hoảng sợ vội vàng xông lên, nâng viện trưởng dậy.

“Viện trưởng, đừng kích động, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì, bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?” Chung Huyền Anh nói với viện trưởng.

“Đúng rồi! Huyền Anh, cháu nhanh đưa bọn nhỏ rời đi, trăm ngàn lần đừng để bọn nhỏ gặp chuyện không may Viện trưởng kiệt sức nói.

“Viện trưởng yên tâm, Huy Tuấn đã đi rồi.” Chung

Huyền Anh nói.

Lúc này, Huy Tuấn người thanh niên báo tin lúc trước đã dẫn theo hơn một trăm đứa bé, đi từ trong cô nhi viện ra.

“Viện trưởng! Chị Huyền Anh!”

Bọn nhỏ đều chạy tới trước mặt Chung Huyền Anh và viện trưởng, đa số bọn chúng vẫn còn nhỏ tuổi, tất nhiên là bị trường hợp như vậy dọa không nhẹ.

“Viện trưởng, chị Huyền Anh, tất cả mọi người đã tập hợp đủ, em đếm rồi, không thiếu một ai.

Người thanh niên tên Huy Tuấn nói.

Chung Huyền Anh và viện trưởng nghe thấy thế, mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất đảm nhỏ không sao là được rồi.

Ngay sau đó, bọn họ đều quay đầu nhìn bên trong cô nhi viện Thanh Sơn.

Lúc này, mười chiếc máy xúc đã lại vào trong cô nhi viện Thanh Sơn, cô nhi viện được xây ba tầng, cho nên rất dễ phá hủy.

“Cô nhi viện Thanh Sơn chúng ta, cứ xong đời như vậy” Viện trưởng nhìn cô nhi viện, trên mặt hiện lên tuyệt vọng.

“Brum brum!”

Đúng lúc này, tiếng xe thể thao gào rú đột nhiên vang lên, bén nhọn chói tai dị thường.

Mọi người ở đây, nhao nhao nhìn nơi phát ra âm thanh.

Một chiếc xe Lamborghini Aventador màu xanh, đang lái nhanh về phía cô nhi viện Thanh Sơn.

“Ngăn lại cho tôi, đừng để bất cứ chiếc xe nào tiến vào” Khương Hùng Dũng ra lệnh.

Các đàn em của Khương Hùng Dũng lập tức tạo thành tường người, ngăn cản đường đi.

Xe Lamborghini đỗ cách tường người khoảng 50 mét.

Ngay sau đó, Lâm Vân vươn đầu ra ngoài, la to: “Làm việc cho Khương Hùng Dũng, nhưng mạng là của mình, không sợ chết thì cứ ngăn tôi đi.”

Sau khi nói xong, Lâm Vân rụt đầu về, sau đó nhấn mạnh chân ga.

“Brum brum!”

Cùng với tiếng động cơ vang lên, Lamborghini xông về phía tường người, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, không có ý giảm tốc độ.

“Mẹ kiếp! Đâm thật kìa!” “Nhường một chút! Mau tránh ra!”

Đám đàn em này đều bị dọa tới mức sắc mặt thay đổi, đồng thời nhao nhao lùi ra, nhường đường cho xe.

Nói đùa, dựa theo tình hình này, nếu bọn họ không nhường đường sẽ bị đâm chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.