Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 399



Chương 399

Sau khi mọi người tản ra, xe Lamborghini màu xanh của Lâm Vân lái tới cửa cô nhi viện Thanh Sơn, sau đó đỗ lại.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Lâm Vân và Thạch Hàn đi từ trong xe ra.

Lúc Lâm Vân nhìn thấy máy xúc đã bắt đầu phá dỡ cô nhi viện Thanh Sơn, sắc mặt anh lập tức khó coi.

“Anh Lâm!”

Chung Huyền Anh đỡ viện trưởng đi tới trước mặt Lâm Vân.

“Viện trưởng, bà làm sao vậy?” Lâm Vân phát hiện khóe miệng viện trưởng có vết máu, sắc mặt cũng rất trắng xanh.

“Viện trưởng bị tên Khương Hùng Dũng kia đá vào bụng” Chung Huyền Anh nói.

“Đúng là tên súc sinh, ngay cả bà cụ tóc bạc trắng cũng ra tay được.” Sắc mặt Lâm Vân khó coi.

“Cậu Lâm, tôi không sao, cầu xin cậu cứu cô nhi viện

Thanh Sơn.

Viện trưởng cầu xin Lâm Vân.

“Yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ quản tới cùng.

Lâm Vân gật đầu nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Khương Hùng Dũng.

“Khương Hùng Dũng, ông đúng là tên súc sinh, vậy mà dám cưỡng chế phá dỡ cô nhi viện, ông còn chút nhân tính nào không?” Ánh mắt Lâm Vân lạnh lùng nhìn chăm chăm Khương Hùng Dũng “Lâm Vân, cậu đừng nói mình thanh cao như vậy, tôi thấy cậu cũng nhìn chằm chằm mảnh đất này đúng không?” Khương Hùng Dũng cười mỉa nói.

Im lặng một lát, Khương Hùng Dũng lại kiêu ngạo nói: “Ngoài ra, lá gan của cậu đúng là lớn, chỉ có hai người mà dám tới đây.

Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, chỉ sợ hôm nay cậu ngay cả cặn cũng không còn” “Ông thử động vào tôi xem! Tôi mà xảy ra chuyện gì không hay, ông cảm thấy ông ngoại tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?” Lâm Vân cười mỉa nói.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng khó coi, nói thật, ông ta không dám trắng trợn động vào Lâm Vân.

Lúc này, người đàn ông đầu bóng loáng bên cạnh Khương Hùng Dũng, chỉ Thạch Hàn bên cạnh Lâm Vân nói: “Ông Khương, buổi sáng là người nọ ra tay đả thương các anh em” Tên đầu bóng loáng này nói.

“Hơn bốn mươi người các cậu, đều bị mình cậu ta đả thương sao? Đúng là vô dụng.

Khương Hùng Dũng lạnh giọng nói.

“Ông Khương, không phải là các anh em vô dụng, người này thật sự quá mạnh, tôi dám đánh cược, nếu người này không nương tay, chỉ sợ các anh em đã bị giết rồi.” Tên đầu bóng loáng cảm thán nói.

Khương Hùng Dũng nghe thấy vậy xong, lập tức nhìn về phía Thạch Hàn, nói: “Vị vệ sĩ này, có muốn tới chỗ tôi làm việc hay không Lâm Vân cho cậu bao nhiêu tiền lương, tôi sẽ trả cậu gấp ba.

Còn có một đống phụ nữ để cho cậu chơi đùa!

Thạch Hàn liếm môi, sau đó giọng nói trầm thấp khăn khàn vang lên: “Tôi chỉ có hứng thú với đầu của ông.

“Cậu!”

Sắc mặt Khương Hùng Dũng thay đổi.

Lúc này, Lâm Vân lạnh lùng mở miệng nói: “Khương Hùng Dũng, ông bớt nói linh tinh đi, bây giờ tôi ra lệnh cho ông, lập tức dừng phá dỡ lại” “Ra lệnh cho tôi sao? Ha ha, cậu có tư cách gì ra lệnh cho tôi.” Khương Hùng Dũng cười ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.