Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 4: 4: Nhưng Tôi Thật Sự Là Chủ Tịch Mới





“Phỉ Phỉ, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.

” Lâm Vân cười với Phỉ Phỉ.

“Lâm Vân, không phải anh chạy đến đây muốn cầu xin tôi đừng chia tay với anh đó chứ? Tôi nói rõ cho anh biết, tôi tuyệt đối không thể quay lại với một tên vô
dụng như anh đâu!” Phỉ Phỉ cau mày, giọng nói sắc bén.

“Phỉ Phỉ, cô đừng nghĩ nhiều, tôi không phải đến cầu xin quay lại với cô, ngưự lại, cho dù bây giờ cô cầu xin tôi quay lại, tôi cũng sẽ không chịu!” Lâm Vân chế nhạo.

“Cái gì? Tôi cầu xin tên nghèo như anh á? Đùa gì vậy! Lâm Vân, cả đời này tôi không bao giờ cầu xin anh, sao anh không nhổ nước bọt ra mà soi mình là cái thá gì chứ!” Phỉ Phỉ khoanh tay chế nhạo.

Lúc này, tổng giám đốc Ngô Đại
Dũng bước tới và nói:
“Con trai, đây là ai vậy? Sao lại gây rối ở đây? Con không biết hôm nay là ngày gì sao? Nếu chủ tịch mới nhìn thấy ở đây lộn xộn như vậy, còn ra thể thống gì!”
“Ba, chỉ là một thằng đến diễn trò hề thôi, con lập tức đuổi nó đi.


” Ngô thiếu cười nói.

Ngay sau đó, Ngô thiếu nhìn Lâm Vân và mắng: “Oắt con biết điều thì cút ngay đi, nếu không tao gọi bảo vệ đến tống cổ mày đấy!”
“Ngô thiếu, nói thật với anh vậy,
tôi là chủ tịch mới ở đây, anh bảo tôi cút? Xin lỗi, anh không đủ tư cách!”
Lâm Vân chỉ vào Ngô thiếu, từng câu từng chữ vô cùng sắc bén.

“Cái gì? Mày nói mày là chủ tịch mới? Ha ha, đúng là nực cười!”
Sau khi Ngô thiếu nghe Lâm Vân nói xong liền bật cười.

Các nhân viên có mặt không nhịn được che miệng khúc khích, nhìn trên người anh chỉ toàn hàng chợ, trỏng chẳng khác gì một sinh viên đại học, làm sao lại
giông chủ tịch được?
Phỉ Phỉ sắc mặt tái xanh: “Lâm Vân, anh đừng ờ đây mất mặt nữa được không? Còn mạo nhận là chủ tịch mới? Là bạn gái cũ của anh, tôi cảm thấy xấu hổ giùm cho anh đấy!”
“Nhưng tôi thật sự là chủ tịch mới.

” Lâm Vân khoát tay nói.

“Lâm Vân, anh thật cứng đầu, thân phận gia thế anh thế nào lẽ nào tôi không biết sao?” Phỉ Phỉ cười nhạo nói.

“Bảo vệ! Bảo vệ! Ném thằng oắt
này đi cho tôi!” Ngô thiếu trực tiếp gọi bảo vệ.

Đột nhiên, hơn chục nhân viên bảo vệ chạy đến.

Đúng lúc này, một chiếc Bentley chậm rãi đi tới, chiếc Bentley này chính chiếc mà ngày hôm qua Lâm Vân nhìn thấy trước cửa nhà anh.

“Đến rồi đến rồi! Đây chắc là chủ tịch mới!” Các nhân viên lần lượt nói.

Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng cũng dõng dạc nói: “Mọi người
hãy vui lên chuẩn bị chào đón chủ tịch mới!”

Nói đến đây, quản lý Ngô dẫn theo các giám đốc điều hành và chạy đến chiếc Bentley.

“Lâm Vân, không phải anh muốn giả chủ tịch mới sao? Bây giờ người thật đang ở đây! Tôi xem anh có thể giả bộ như thế nào!” Phỉ Phỉ nhìn Lâm Vân cười lạnh.

“Được.

” Lâm Vân cười gằn.

Lúc này, cửa xe Bentley mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Lâm Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra người này, ngày hôm qua ở nhà, người đàn ông trung niên này đã ở cùng ông nội, hình như là thư ký của ông.

Trước xe Bentley.

“Thư ký Trương, sao ông lạl đi một mình, chủ tịch mới đâu?” Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng mỉm cười.

“Chủ tịch mới lẽ ra đã đến rồi chứ, các người không thấy sao?” Thư ký Trương nói.

“Đến rồi? Không… Không có!”
Ngô Đại Dũng ngẩn người.


Thư ký Trương nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào Lâm Vân cách đó không xa.

Ngay sau đó, thư ký Trương vội vàng cười với Lâm Vân.

Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ta nhanh chóng dẫn theo các giám đốc điều hành đi theo phía sau.

Khi thư ký Trương đến chỗ Lâm Vân, ông ta nhanh chóng cúi chào anh và nói:
“Cậu chủ, thật xin lỗi, giữa đường bị kẹt xe, cho nên tôi đến muộn.


Khi thư ký Trương đến trước mặt Lâm Vân, ông ta nhanh chóng cúi chào Lâm Vân và nói: “Thiếu gia! Thật xin lỗi, trên đường bị tắc đường nên đến muộn.


“Hử!”
Sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.