Chương 495
Lực tay của Diệp Bảo Long rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã khiến mặt Lâm Vân đỏ bừng không thở nổi.
“Nhóc con, bây giờ mạng của cậu đang nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi hơi dùng lực, cậu sẽ đi đời nhà ma.
Hiểu không? Phế Vật!” Diệp Bảo Long cười gần nhìn Lâm Vân.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai Diệp Bảo Long.
Diệp Bảo Long quay đầu nhìn, lọt vào tầm mắt anh ta là Thạch Hàn.
“Buông cậu Vân ra ngay!
Thạch Hàn nhìn chằm chằm Diệp Bảo Long, phát ra giọng nói trầm thấp khàn khàn, trong mắt cũng lóe lên ý lạnh.
Diệp Bảo Long buông Lâm Vân ra, sau đó nở nụ cười nhìn về phía Thạch Hàn.
“Anh là ai? Mà dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Sau khi Lâm Vân được buông ra liền họ khan, đương nhiên đây không phải là quan trọng nhất, quan trọng là…!Lúc này trong lòng Lâm Vân tràn ngập lửa giận.
Đã lâu rồi Lâm Vân không chịu nhục nhã như thế.
Hơn nữa thân phận bối cảnh của mình, lại vô dụng trước mặt người này.
“Tôi là vệ sĩ của cậu Vân, muốn động vào cậu Vân, phải qua cửa của tôi trước.
” Thạch Hàn híp mắt nói.
“Ha ha, một tên vệ sĩ như anh mà muốn ra tay với tôi, anh biết tôi là ai không?” Diệp Bảo Long cười ha ha.
Lúc này, Tô Bảo Nhi đi tới, nói với Lâm Vân: “Lâm Vân, tuy anh là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, nhưng anh kém xa anh Diệp vạn dặm.
Anh nhanh đi đi.
Anh Diệp là bộ đội đặc chủng cao cấp nhất trong nước, thuộc chiến đội đặc biệt Giao Long, nếu thực sự ra tay, người chịu thiệt là anh và vệ sĩ của anh.
Đừng tự rước lấy nhục nữa.
”
Tô Bảo Nhi không biết Thạch Hàn, cho nên không biết thân thủ của Thạch Hàn.
Nhưng ở trong mắt cô ấy, cho dù thế nào, một vệ sĩ tuyệt đối không đánh lại Diệp Bảo Long.
“Chiến đội đặc biệt Giao Long sao?” Lâm Vân sửng sốt.
Tên này, hình như Lâm Vân từng nghe nói tới.
Nếu Lâm Vân nhớ không nhầm, lúc Thạch Hàn từng đi lính trong nước, làm bộ đội đặc chủng của chiến đội đặc biệt Giao Long.
Lúc này, Tô Bảo Nhi nói với Diệp Bảo Long: “Anh Diệp, anh ấy thực sự không làm gì em, anh đừng so đo với anh ấy Diệp Bảo Long gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm
Thiên, cười nhạo nói: “Nhóc con, hôm nay cậu may mắn lắm đó, nếu không có em Bảo Nhi cầu xin thay cậu, tôi đảm bảo tôi sẽ khiến cậu răng rơi đầy đất, thân phận đời thứ ba rắm chó kia của cậu, không có tác dụng gì đối với tôi đâu.
Sau khi nói xong, Diệp Bảo Long trực tiếp xoay người nhìn về phía Tô Bảo Nhi, cười nói: “Em Bảo Nhi, chắc em còn chưa ăn cơm đúng không? Lên xe của anh đi, anh đưa em đi ăn cơm”
Tô Bảo Nhi nhìn thoáng qua Lâm Vân, sau đó mới đáp: “Vâng.