Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 502: Chương 502




Đây là lần thứ hai anh ta kéo cổ áo Lâm Vân trong ngày hôm nay! “Nói cho cậu biết Lâm Vân, cho dù cậu có là cháu trai của Liễu Chí Trung, tôi cũng đánh cậu như thường thôi, hôm nay tôi sẽ đánh cho cậu què chân!” Phạm Nhật Long tức giận nhìn chằm chằm Lâm Vân.

“Dừng tay!”
Có một tiếng hét lớn.

Phạm Nhật Long quay đầu lại,vừa nhìn đã thấy, đó là Thạch Hàn.

“Lại là anh con chó đáng chết, anh muốn bảo vệ chủ nhân phải không? Được, tôi sẽ giải quyết anh trước!” Phạm Nhật Long trực tiếp thả Lâm Vân ra và đi về phía Thạch Hàn.

Phạm Nhật Long đã từng vô địch giải đấu võ lớn của quân khu, anh ta cũng là thành viên của Đội đặc nhiệm hải quân, anh ta đương nhiên rất tự tin vào kỹ năng của mình, một tên vệ sĩ hèn yếu, anh ta tất nhiên sẽ chẳng xem là chuyện gì to tát “Được, vừa hay để tôi xem xem, trình độ của Đội đặc nhiệm hải quân bây giờ như thế nào rồi” Khóe miệng Thạch Hàn nở một nụ cười
Lúc này, tổng giám đốc Lưu Ba trong phòng làm việc vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Vân.

“Chủ tịch Vân, Phạm Nhật Long này là thành viên của đội đặc nhiệm hải quân, kỹ năng tuyệt đối không phải dạng vừa.

Người vệ sĩ của anh, sợ rằng…!sợ rằng khó mà đối phó nổi.


Tôi sẽ gọi bảo vệ lên! Nếu không, sau khi anh ta giải quyết xong vệ sĩ của anh, với tính khí của anh ta, tuyệt đối dám đánh cho anh đến tàn phế mất! ”Lưu Ba vội vàng nói.

Lưu Ba không quen biết Thạch Hàn, anh ta cũng không có hy vọng gì với Thạch Hàn.

Làm sao một vệ sĩ bình thường lại có thể là đối thủ của thành viên đội đặc nhiệm hải quân được? “Không, tôi tin vào Thạch Hàn” Lâm Vân nói.

Lâm Vân biết Thạch Hàn mạnh mẽ như thế nào.

Thạch Hàn là người tốt nhất có thể ngăn cản anh ta.

Nếu ngay cả Thạch Hàn cũng không thể ngăn được Phạm Nhật Long, thì ngay cả khi bảo vệ được gọi lên, những nhân viên bảo vệ đó cũng sẽ không bao giờ có thể ngăn được Phạm Nhật Long.

“Điều này.

Lưu Ba tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng một khi Lâm Vân đã nói, anh ta cũng chỉ có thể gật gật đầu.


Lúc này, Phạm Nhật Long đã đi đến chỗ Thạch Hàn.

“Phạm Nhật Long, anh thật vênh váo hung hăng, hôm nay tôi sẽ thay cậu Vân dập tắt sự kiêu ngạo của anh!” Thạch Hàn nhìn chằm chằm vào Phạm Nhật Long, hai mắt lấp lánh.

Phạm Nhật Long không thể nhịn được cười sau khi nghe điều này.

“Haha, thật là chuyện hài, một vệ sĩ của huyện, dám nói những lời kiêu ngạo như vậy trước mặt Phạm Nhật Long tôi, nếu Phạm Nhật Long tôi đến một tên vệ sĩ nhỏ bé như cậu cũng không thể đối phó nổi, tôi chẳng phải là tên ăn hại phải cút ra khỏi đội đặc nhiệm hải quân rồi sao?”
Rõ ràng, Phạm Nhật Long hoàn toàn không để mắt đến Thạch Hàn.

“Người trẻ tuổi, nói chuyện đừng quá tự mãn.

Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Nế tình cậu là thế hệ trẻ tuổi, tôi nhường cậu 3 chiêu.

Thạch Hàn chắp tay sau lưng.

Chậm rãi nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.