Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 567



Chương 567

Sau khi Lâm Vân xuống xe, tất cả thuộc hạ ở hai chiếc xe thương mại phía sau đều xuống xe, sau đó vậy quanh để bảo vệ Lâm Vân.

Người đứng đầu bên kia là một người đàn ông to lớn, tay áo ngắn và có hình xăm kín cả cánh tay.

“Không biết các anh là ai, tại sao lại cản đường chúng tôi.” Lâm Vân nói.

“Mày đã làm cái gì, mày không biết sao? Còn dám tới địa bàn của chúng tạo để cướp người, gan mày cũng to lắm đấy!” Người đàn ông xăm trổ cầm một con dao to, thách thức nói.

Lâm Vân hơi híp mắt, quả nhiên là anh đã đoán đúng.

Người đàn ông xăm trổ đầy thách thức nói tiếp: “Cậu nhóc, mày có biết chúng tao là ai không? Người của ông Lục ở thành phố Hải Phòng! Ở thành phố Hải Phòng này đắc tội với ông Lục, không khác gì tìm đến cái chết “Người của ông Lục sao?” Lâm Vân lẩm bẩm.

Trước khi Lâm Vân đi đến thành phố Hải Phòng, anh đã đọc tin tức về thành phố Hải Phòng này.

Ông Lục ở thành phố Hải Phòng, là anh cả của thế lực ngầm ở thành phố này

Theo như Lâm Vân biết, ông chủ đứng sau toàn bộ tổ chức đa cấp của Hải Phòng chính là người đàn ông này!

Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi người của ông ta đến chặn đường làm phiền, dù sao đến cướp người cũng tương đương với việc làm hỏng việc làm ăn và thể diện của ông ta.

Người đàn ông xăm trổ chỉ vào Lâm Vân với một con dao, nói một cách ngạo mạn: “Nhóc con, cho mày một cơ hội sống, giao ra đây 200 triệu tiền chúng tao phải đến đây vất vả, để lại những người mày cướp được, như vậy có thể để cho mày một con đường sống.” “Nếu không…!ngày này năm sau chính là ngày giỗ của chúng mày!”.

“200 triệu tôi có thể đưa, nhưng còn người tôi tuyệt đối không thể để lại đây!” Giọng của Lâm Vân rất kiên định.

“Hừ, không muốn cân nhắc, vậy các tất cả chúng mày đều xuống gặp diêm vương đi! “Các huynh đệ, động thủ đi!” Người đàn ông xăm trổ trực tiếp vung dao.

Ở thành phố Hải Phòng, không ai dám xúc phạm đến ông Lục, hôm nay lại có người dám đến gây rối chuyện làm ăn của ông Lục, nếu bọn họ tha cho người đó, thì mặt mũi của ông Lục còn biết để đâu nữa? Từ nay về sau chẳng phải là vẫn sẽ dám đến cướp người tiếp sao?

Trước khi người đàn ông xăm trổ đến, ông Lục đã nói với anh ta.

Lần này nhất định không được bỏ qua cho những người bị cướp đi, để cảnh tỉnh những kẻ muốn tẩu thoát! “Chờ một chút!” Lâm Vân xua tay.

“Tôi sẽ nói thẳng vậy, tôi là chủ tịch chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, và ông nội của tôi là Liễu Chí Trung.

Tôi mong ông Lục của các người có thể nề mặt một chút và thả chúng tôi đi!”

Người đàn ông xăm trổ cười nói: “Haha, cậu nói cậu là cháu của Liễu Chí Trung? Vậy thì tôi có thể nói mình là diêm vương rồi!”

Sau đó, người đàn ông xăm trổ vung dao lần nữa.

“Các huynh đệ, lên hết cho tôi, một người cũng không được bỏ sót!”

Giết!”

Những người xung quanh, đột nhiên giơ dao trong tay lên, lao về phía Lâm Vân, tiếng hét rung trời, khí thế khiến người ta phải sợ hãi!

Lâm Vân thấy tình cảnh này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lâm Vân không ngờ tới.

Đối phương không những không tin mà đến cơ hội biện bạch cũng không cho.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.