Quán chủ nhận qua bộ ấm trà, sau đó đích thân rót trà nóng cho Lâm Vân.
Chỉ là tách trà không chỉ cũ kĩ, mà nhìn còn có chút bẩn, thậm chí Lâm Vân còn nhìn thấy được bùn đất.
“Xi Xi.”
Quán chủ rót đầy trà nóng cho Lâm Vân.
“Thí chủ, đây là trà do đạo quán Vân Nam chúng tôi đặc biệt chế ra, hãy nếm thử xem mùi vị thế nào.
Quán chủ nở một nụ cười.
“Được.
Lâm Vân mỉm cười gật đầu, sau đó uống một hơi cạn.
“Ừm, Uống một ngụm trà, cải thiện tinh thần, nhất thời khiến cho người ta cảm thấy có tinh thần hơn rất nhiều, đúng là trà ngon.
Sau khi Lâm Vân đặt tách trà xuống, liền hết lời khen ngợi.
Quán chủ thấy Lâm Vân trực tiếp uống cạn tách trà đó, liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thí chủ, trong số những người vào đạo quán này, chẳng được mấy người uống được loại trà này, đặc biệt là những người có thân phận nhất định, cậu tính là người uống được đầu tiên đấy” Quán chủ cười nói.
“Ồ? Tại sao lại thế này? Trà ngon như vậy, sao lại không có ai, uống?” Lâm Vân tỏ vẻ có chút kinh ngạc.
Kể từ khi Lâm Vân trở thành người giàu có hàng đầu trong ba thế hệ, trà ngon anh cũng từng uống rất nhiều.
Nhưng Lâm Vân tự đánh giá là mình chưa từng uống một loại trà nào ngon như vậy, còn ngon hơn cả những loại trà cao cấp nữa, chỉ uống một ngụm thôi mà cả người đều thoải mái tinh thần rồi.
“Tất cả bọn họ đều thoái thác nói rằng họ không thích uống trà, thế nhưng lý do thực sự, tôi nghĩ thí chủ có thể đoán được, phải không?” Quán chủ nói.
“Lẽ nào là bởi vì bọn họ chê tách trà và lá trà này quá bẩn sao?” Lâm Vân suy đoán nói.
Lâm Vân tự đánh giá, đa số những người phú hào giàu có đều đã quen với cuộc sống tốt.
Tách trà và lá trà này bẩn như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ chê bai và cũng sẽ không chịu uống nó.
Lâm Vân đã từng trải qua cuộc sống khổ cực, tất nhiên sẽ không nói lời chê.