Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 629



Chương 629

“Nếu như anh đã đưa ra yêu cầu này rồi, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn anh”

Sau khi Lâm Vân nói xong, trực tiếp nhắm súng vào người đàn ông bắt chuyện bóp cò.

“Bùm”

Sau một phát súng, bụng người đàn ông bắt chuyện ngay lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.

“A a.”

Người đàn ông bắt chuyện đau đến kêu lên, hai mắt anh ta trợn tròn, anh ta làm sao cũng không ngờ được khẩu súng của đối phương lại là thật, hơn nữa còn dám bắn anh ta.

“A a a.”

Những người trong phòng cũng bị dọa đến lớn tiếng kêu lên.

“Mẹ nó toàn bộ đứng im cho tôi” Lâm Vân chĩa súng vào những người này.

Sau khi những người này bị súng chĩa vào, tất cả đều bị dọa đến tái cả mặt, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích nữa, lo sợ Lâm Vân sẽ bắn bọn họ.

Một vài người nhát gan, càng bị dọa đến cả người run lên bần bật.

“Tất cả ngồi xổm xuống ôm đầu cho tôi.

Lâm Vân lớn tiếng quát nạt những người này, trông vô cùng bá đạo.

Những người này nào dám chống lại? Tất cả đều ngoan ngoãn ngồi xổm xuống ôm đầu.

Một khẩu súng, nhiều khi sẽ còn hữu dụng hơn cả biết võ thuật, hơn nữa còn đơn giản hơn học võ thuật nhiều.

Lâm Vân trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông bắt chuyện, dí súng vào đầu anh ta.

“Anh rất ngông cuồng nhỉ? Bây giờ lại thử ngông cuồng nữa xem nào?” Lâm Vân hung ác nói.

Mẹ nó, nếu không phải là Lâm Vân tới kịp thời, Phạm Minh Tú có lẽ đã bị tên khốn kiếp này hủy hoại rồi, Lâm Vân có thể không tức giận sao?.

“Tôi…!tôi..”

Người đàn ông bắt chuyện bị dọa đến đến mức trực tiếp tè ra quần.

“Xin anh đừng bắn.

Anh trai, đại ca, tổ tiên. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi”

Khát vọng sống của người đàn ông bắt chuyện bị khơi dậy, cái gì anh ta cũng nói ra được.

Lâm Vân không thèm quan tâm tới anh ta nữa, phát súng vừa rồi cũng xem như là một bài học dành cho anh ta.

Tiếp theo đó, Lâm Vân đi tới trước mặt Phạm Minh Tú.

“Giám đốc Tú, giám đốc Tú” Lâm Vân gọi cô ấy hai tiếng.

Phạm Minh Tú khe khẽ mở mắt lên.

“Lâm Vân, thật sự là cậu.

Hãy cứu tôi, cứu tôi.”

Phạm Minh Tú giơ tay lên, sau đó nắm chặt lấy tay của Lâm Vân.

Vào thời khắc này khi cô ấy nhìn thấy Lâm Vân, giống như là trong bóng tối nhìn thấy được ánh sáng vậy.

Lâm Vân đột nhiên bị Phạm Minh Tú nắm lấy tay, anh cảm thấy như bị điện giật phải vậy.

“Yên tâm đi, cô đã an toàn rồi” Lâm Vân mỉm cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.