Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 683



Chương 683

Nhìn thấy người này chết rồi, Lâm Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự phải đánh nhau với hắn thì sẽ khá rắc rối. Anh chỉ có một cây gậy trong tay, còn đối phương thì lại cầm một con dao sắc nhọn.

Giải quyết xong những người này, Lâm Vân nhanh chóng xoay người chạy tới chỗ chú Hoàng.

“Lâm… Lâm Vân, tại sao… sao cháu lại có súng?” Chú Hoàng nghiến răng, ánh mắt kinh ngạc.

Lâm Vân ngay lập tức đáp lại: “Chú Hoàng, chú đừng nói gì cả, những việc khác cứ để sau đi, chú cố gắng chịu đựng một lúc, cháu đưa chú đi bệnh viện ngay đây!”

Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Hoàng Luân rồi nói: “Hoàng Luân, lại đây! Chúng ta dìu cha em ra xe”

“Vâng, vâng vâng!”

Hoàng Luân vội vàng đi tới chỗ Lâm Vân, đỡ chú Hoàng lên xe, sau đó phi thẳng đến bệnh viện.

Về phần xác chết trong cửa hàng, Lâm Vân đã gọi cho anh Long ở tập đoàn Tỉnh Xuyên nhờ ông ta xử lý rồi!

Phòng cấp cứu bệnh viện.

“Hoàng Luân, chuyện gì vậy? Những người đó là ai thế?” Lâm Vân hỏi.

Hoàng Luân bất lực trả lời: “Anh Vân, em cũng không biết nữa. Em đang ở phòng sau, nghe thấy tiếng đánh nhau mới chạy ra xem thử. Em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả.”

Nếu đã như vậy, chỉ có thể chờ cha của Hoàng Luân nói mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, Lâm Vân không biết liệu cha của Hoàng Luân có thể sống sót hay không.

“Mong rằng chú Hoàng có thể bình an qua cửa ải này!” Lâm Vân thầm cầu nguyện.

“Em tin rằng cha em sẽ bình an qua khỏi!” Hoàng Luân cắn răng nói.

Ngay sau đó, Hoàng Luân quay đầu nhìn Lâm Vân.

“Anh Vân, đằng sau những người này nhất định có người chỉ đạo. Hoàng Luân em bình thường không cầu xin anh bao giờ, nhưng lần này, em cầu xin anh Vân, anh nhất định phải tìm ra tên đầu sỏ đứng sau mọi chuyện giúp em!” Khuôn mặt Hoàng Luân đầy tức giận.

Lâm Vân quả quyết nói: “Em yên tâm đi, cho dù em không nói, anh cũng nhất định thay chú Hoàng trả mối thù này.”

Tận mắt chứng kiến chú Hoàng bị đâm thủng ruột, Lâm Vân vô cùng tức giận.

Mặc dù Lâm Vân đã tận tay giết chết một số hung thủ ngay tại hiện trường nhưng điều đó cũng không đủ để xoa dịu cơn tức giận của anh.

Sau nhiều giờ cấp cứu, bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ.

Thấy vậy, Lâm Vân cùng Hoàng Luân vội vã đứng lên: “Bác sĩ, thế nào rồi ạ?”

Bác sĩ cho biết: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần một thời gian nữa mới có thể hồi phục chấn thương.”

Nghe xong lời này, Hoàng Luân và Lâm Vân mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Lâm Vân và Hoàng Luân ngồi bên giường bệnh của chú Hoàng.

Chú Hoàng mở miệng nói: “Tại sao hai đứa lại đưa chú vào phòng chăm sóc đặc biệt? Mau chuyển chú đến phòng thường đi.”

Chú Hoàng biết chi phí của phòng chăm sóc đặc biệt rất cao, hơn nữa bây giờ ông thậm chí còn không có tiền để phẫu thuật.

Lâm Vân lập tức đáp lại: “Chú Hoàng à, cháu đã trả hết chi phí rồi, chú không cần phải lo lắng đâu.”

Chú Hoàng lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc: “Lâm Vân, tất cả chi phí cộng lại cũng phải đến mấy trăm triệu… Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.