Chương 747
“Cháu… ngoại của ông cụ nhà họ Lê?” Dương Bác Vũ kinh ngạc.
“Khó trách lúc nhìn thấy tôi cậu ta chẳng xem như đó là chuyện to tát gì, hóa ra cậu ta có bối cảnh thâm hậu thế.” Dương Bác Vũ lẩm bẩm.
Dương Bác Vũ hiểu rõ, ông cụ Lê không chỉ là người chèo lái Tĩnh Xuyên mà còn là người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, sau lưng ông cụ còn có một chỗ dựa kinh khủng.
Cho dù là cha của Dương Bác Vũ cũng phải nịnh bợ người này.
Thậm chí cha của Dương Bác Vũ còn muốn bám lấy người sau lưng ông cụ Lê.
Bảo gồm cả chính Dương Bác Vũ, anh ta muốn quay về lần nữa, chỉ sợ cũng phải dựa vào ông cụ và người sau lưng ông hỗ trợ.
“Cậu ta còn ở câu lạc bộ của chúng ta không? Mau tới đó xin lỗi cậu ta đã.” Dương Bác Vũ vội đứng lên nói.
Dương Bác Vũ đã hiểu rõ, có lẽ có thể tạo mối quan hệ với ông Liễu thông qua Lâm Vân, mối quan hệ này vô cùng quan trọng.
“Anh Vũ, năm phút trước anh ta đã rời đi rồi.” Quản lí nói.
Ban đêm, tại biệt thự nhà họ Lâm.
Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn.
Mọi người đang ngồi quanh bàn ăn.
“Lâm Hải Huy, nghe nói hôm nay cháu tới câu lạc bộ bắn súng, chơi thế nào rồi?” Ông Lâm mở miệng hỏi thăm.
“Ông nội, hôm nay cháu có chuyện muốn báo cáo với ông.” Lâm Hải Huy nghiêm túc đứng lên.
“Ồ? Có chuyện gì thế?” Ông Lâm tò mò hỏi.
“Tuần nào cháu cũng đến câu lạc bộ bắn súng để luyện bắn mục đích chính là vì cháu muốn thay nhà họ Lâm tạo mối quan hệ với Dương Bác Vũ. Chuyện này ông nội và mọi người cũng đã biết.” Lâm Hải Huy nói.
“Ừ.”
Ông Lâm và mấy người lớn ở đây đều gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà…”
Lâm Hải Huy đột nhiên chỉ về phía Lâm Vân, sau đó hung dữ nói: “Lâm Vân đã phá hỏng chuyện này mất rồi. Dương Bác Vũ biết thành tích bắn của cậu ta rất tốt đạt được 96 điểm, vì thế muốn làm quen với cậu ta. Nhưng mà cậu ta lại vô cùng phách lối, không giữ thể diện cho Dương Bác Vũ, khiến anh ta chất vấn cháu, hỏi nhà họ Lâm chúng ta sao lại không coi ai ra gì như thế.”
“Cái gì?”
Người lớn có mặt ở đầy đều vô cùng kinh ngạc.
Giọng Lâm Hải Huy lạnh lẽo: “Dương Bác Vũ không chỉ tức giận mình Lâm Vân. Mà là toàn bộ nhà họ Lâm chúng ta. Là do cậu ta kiêu ngạo nên mới khiến nhà họ Lâm chúng ta phải trả giá đắt.”
“Ầm!”
“Lâm Vân, cháu quá đáng lắm rồi đấy.”
Bác hai vỗ bàn một cái rồi đứng dậy, vẻ mặt ông ấy tràn ngập tức giận.