Chương 966
Khi anh ta úp bài, k đặt ở giữa. Hai lá a đặt ở hai bên.
Sau đó, Phạm Nhật Long chầm chậm tráo đổi vị trí của ba lá poker, chậm đến nỗi mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, trình tự anh ta xáo bài.
“Lâm Vân, anh chọn một lá bài, sau đó lật lại, nếu lật được k, thì tức là anh thắng, nếu lật được a, thì tức là tôi thắng, nếu anh nhớ được thứ tự tôi xáo bài, anh sẽ có thể thắng dễ dàng, cho dù anh có chọn bừa đánh cuộc vận may, cũng có một phần ba khả năng thắng, dám không?” Phạm Nhật Long cười nói.
Lâm Vân cũng nhìn chăm chú trình tự anh ta tráo bài, dựa theo trình tự anh ta tráo bài, phía ngoài cùng bên trái sẽ là k.
Những nhân vật lớn trong giới thương mại chính trị ở xung quanh, đã bắt đầu bàn tán.
“Dựa vào trình tự ban nãy Phạm Nhật Long tráo bài, phía ngoài cùng bên trái chắc là k đúng không?”
“Dựa vào thứ tự thì hình như vậy, tuy nhiên Phạm Nhật Long mà dám chơi cùng Lâm Vân, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy!”
“Đúng thế, chắc chắn là có bẫy, có khi là nhà ảo thuật Trần Hải Dương, đã dạy cho Phạm Nhật Long, anh ta đã lén lút thay đổi trình tự. Nói không chừng k ở giữa hoặc là ở bên phải, cũng có thể nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, phía bên trái chính là k.”
…
Mọi người đều đang đoán, bàn tán, mặc dù mọi người đều biết dựa vào trình tự xáo bài, lá bên trái chính là k, thế nhưng không ai cho rằng lại đơn giản như vậy!
Những thứ nhìn càng đơn giản, trên thực tế lại càng không đơn giản!
“Lâm Vân, chỉ đơn giản vậy thôi, anh dám chơi không? Nếu anh không dám, vậy anh chính là đồ phế vật hèn nhát!” Giọng nói Phạm Nhật Long mạnh mẽ.
“Nếu đã muốn chơi, chắc chắn cần đặt cược gì đó, nếu tôi thắng, anh bỏ ra cái gì?” Lâm Vân cũng mỉm cười.
“Nếu anh thắng, nhà họ Phạm tôi sẽ hủy bỏ việc chèn ép hạ giá với Tỉnh Xuyên của anh.” Phạm Nhật Long nói.
“Không đủ, nếu tôi thắng, không chỉ hủy bỏ việc chèn ép hạ giá với Tỉnh Xuyên, còn phải để tôi tát anh một cái bạt tai, ngoài ra phải đưa tôi ba tỉ, trả tiền tại chỗ, thế nào?” Lâm Vân cười nói.
Phạm Nhật Long nghe xong cậu này, sắc mặt lập tức sầm lại: “Thằng nhãi, anh đúng là đòi hỏi nhiều!”
“Thế nào? Không dám sao, không dám thì dẹp đi, dù sao thì tôi cũng không thích chơi với anh.” Lâm Vân phủi tay không có gì.
Phạm Nhật Long nghe vậy, vội vàng nói: “Được, những yêu cầu anh đưa ra, tôi đều chấp nhận!”
Nếu Phạm Nhật Long đã dám bày cuộc đấu nữa, đương nhiên anh ta sẽ phải nắm được phần thắng, vì thế Lâm Vân có muốn đặt cược gì anh ta đều không sợ.
Hơn nữa, anh ta bày ra cuộc đấu này, chính là muốn xử lý Lâm Vân, nếu Lâm Vân không tham gia, thì kế hoạch của anh ta sẽ tan tành.
Ngay sau đó, Phạm Nhật Long đổi đề tài: “Nếu anh thua, vậy hãy quỳ xuống xin lỗi tại chỗ. Sau đó cút khỏi tỉnh Tây Xuyên, vĩnh viễn không đặt chân nửa bước tới Tây Xuyên nữa! Anh dám không!”
Những người vây xem ở xung quanh, tất cả đều nhìn Lâm Vân, bọn họ muốn xem xem, Lâm Vân rốt cuộc đồng ý hay là từ chối.
“Tôi có gì mà không dám. Ván bài của anh, Lâm Vân tôi chấp nhận!” Lâm vân mở miệng đồng ý.
“Ha ha, được!”
Phạm Nhật Long thấy Lâm Vân đồng ý, anh ta lập tức cười lớn ha ha, anh ta không sợ Lâm Vân đưa ra tiền cược cao gì, chỉ sợ Lâm Vân không đồng ý.
Thực ra ban nãy khi anh ta tráo đổi trình tự ba lá bài, đã lén lút tráo đổi lá bài k.