Chương 970
“Anh…”
Phạm Nhật Long cắn răng, hai con ngươi đỏ lên, đối với Phạm Nhật Long mà nói, việc thực hiện cá cược làm tổn thất kinh tế chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là bị mất danh dự.
Đặc biệt là yêu cậu Vân muốn tát anh ta một bạt tai, phải biết rằng, những người xung quanh đứng ở đây đều là những con cá lớn trong giới kinh doanh và chính trị ở Kim Đô.
Nếu như bị tát một bạt tai ngay trước mặt những người đó thì Phạm Nhật Long làm gì còn mặt mũi nữa?
Nhưng nếu anh ta không đồng ý thì những con cá lớn trong giới kinh doanh và chính trị đứng xung quanh này sẽ nói Phạm Nhật Long anh ta cá cược thua rồi không làm tròn lời hứa.
“Phạm Nhật Long, trước tiên thực hiện bạt tai đi.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Nói đoạn, Lâm Vân bèn giáng một bạt tai lên mặt Phạm Nhật Long ngay trước mặt con cá lớn trong giới kinh doanh và chính trị kia.
“Chát!”
Tiếng bạt tai vang dội vang khắp bốn phía, dường như Lâm Vân đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình để giáng cái bạt tai này, chính là muốn phát cơn lửa giận đè ép trong lòng mình.
Trong chốc lát, trên mặt Phạm Nhật Long bèn hiện lên dấu năm ngón tay rất rõ ràng.
“Lúc trước anh đã bóp tay tôi, cái bạt tai này coi như tôi trả lại cho anh!” Lâm Vân híp mắt và lạnh lùng nói.
“Anh… Không ngờ anh thật sự dám đánh tôi!”
Con ngươi đáng sợ của Phạm Nhật Long co rút lại, lửa giận trong mắt anh ta lóe lên, nắm chặt nắm đấm, tiếng răng rắc vang lên.
Phạm Nhật Long là một người rất sĩ diện, anh ta bị Lâm Vân tát trước mặt nhiều người nổi tiếng ở Kim Đô như thế thì anh ta biết giấu mặt của mình vào đâu chứ?
“Sao hả? Muốn đánh nhau à? Ông đây không phải là không có người đâu nhé!” Lâm Vân hô lớn.
Lâm Vân vừa dứt lời, Lang Hải bèn bước lên, dáng vẻ lúc nào cũng có thể đánh nhau với Phạm Nhật Long.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
“Hai vị chớ kích động, hôm nay là tiệc rượu từ thiện, không ai được phép gây rối, càng không được phép đánh nhau.” Thư ký Trịnh tiến lên nói.
Thân phận của thư ký Trịnh nếu mà ở cổ đại thì chính là đại tướng nơi biên cương, dù là nhà họ Phạm hay Liễu Chí Trung thì cũng phải e ngại mấy phần.
Ông ta vừa lên tiếng, xung quanh bèn yên tĩnh lại.
“Chú Trịnh, cháu… tất nhiên là cháu sẽ không đánh nhau.” Phạm Nhật Long miễn cưỡng cười một cái.
“Vậy thì tốt rồi. Phạm Nhật Long, dù sao chuyện này cũng là do cháu bày ra, cho dù thắng hay thua thì cháu cũng phải gánh chịu.” Thư ký Trịnh nói.
“Chú Trịnh dạy phải!” Phạm Nhật Long chỉ có thể cắn răng gật đầu.
Sau đó, Phạm Nhật Long quay đầu lại nhìn Lâm Vân.
“Lâm Vân, khoản nợ này Phạm Nhật Long tôi sẽ nhớ kỹ! Cho dù tôi không ra tay ở đây thì sau này tôi cũng ắt phải trả lại!” Giọng điệu Phạm Nhật Long đầy sắc bén.
“Vậy hả, vậy tôi sẽ chờ, Lâm Vân tôi cũng không phải là người ăn chay!” Lâm Vân híp mắt nói đầy lạnh lùng.