Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 971



Chương 971

Sau đó, Lâm Vân lại quơ quơ hợp đồng trong tay rồi nói: “Ngoài ra, dựa theo hợp đồng, nhà họ Phạm các người nhất định phải ngừng chèn ép giá cả với Tỉnh Xuyên chúng tôi ngay lập tức, với còn phải đưa cho tôi mười nghìn tỉ năm trăm triệu VNĐ nữa, hy vọng trước ngày mai anh sẽ thực hiện xong toàn bộ, nếu không thì đành phải chịu thẩm vấn ở công đường thôi.”

“Lâm Vân, anh cứ chờ đấy mà xem! Hôm nay chúng ta vẫn chưa xong đâu!”

Nói đoạn, Phạm Nhật Long bèn quay người rời đi. Vừa nãy anh ta đã mất hết mặt mũi rồi, đương nhiên sẽ không thể ở lại đây được nữa.

Lâm Vân không sợ Phạm Nhật Long sẽ chối cãi, mình có hợp đồng trong tay, hơn nữa xung quanh đây có rất nhiều người làm chứng, nếu như anh ta thật sự muốn tới tòa án nói chuyện thì người thua chắc chắn sẽ là Phạm Nhật Long!

Trong hiệp đấu vừa rồi, hiển nhiên là Lâm Vân đã thắng lợi hoàn toàn.

Lâm Vân cũng đã trả lại mối thù bóp tay trước đó!

Sau khi Phạm Nhật Long rời đi, mọi người cũng nhao nhao tản ra, chỉ là mọi người vẫn còn tranh luận hăng say về chuyện vừa rồi.

Lúc Lâm Vân đồng ý đánh cược với Phạm Nhật Long, tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Vân quá ngu, nhưng bây giờ nghĩ lại, thắng làm vua thua làm giặc thì lại không có ai cảm thấy Lâm Vân ngu nữa. Ngược lại tất cả mọi người đều đồng lòng cho rằng Phạm Nhật Long quá ngu.

Khu nghỉ ngơi ở tiệc rượu.

Lâm Vân, Liễu Chí Trung, Triệu Linh, ông cụ Đông và mấy thương nhân có quan hệ rất tốt với bọn họ đều ở đây.

“Lâm Vân, vừa nãy Phạm Nhật Long bày ra ván cờ kia chắc chắn không đơn giản như thế, anh ta tuyệt đối không đần đến mức thật sự để lá K ở bên trái cho cháu lật ra, cháu thử nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Liễu Chí Trung hỏi.

Liễu Chí Trung đã kinh doanh nhiều năm, với trí tuệ của ông ấy chắc chắn sẽ không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Liễu Chí Trung vừa đặt ra vấn đề, ông cụ Đông và những vị thương nhân khác đều nghi hoặc nhìn Lâm Vân.

Bọn họ đều là những con hồ ly già, đương nhiên là cũng không tin ván cờ lúc nãy thật sự chỉ đơn giản như thế.

“Ông ngoại đã hỏi thì cháu đành ăn ngay nói thật, Phạm Nhật Long đã dám bày ra ván bài lúc nãy, dám cược với cháu lớn như thế, chắc chắn không đơn giản.” Lâm Vân nói.

Lâm Vân lại tiếp tục nói: “Nếu như Phạm Nhật Long xáo trộn thứ tự ba lá bài lúc nãy thì kể cả anh ta có gian lận đổi lá K với những lá khác thì cháu cũng có một phần ba tỉ lệ lật trúng.”

Đám người nhao nhao gật đầu, đúng là như thế.

“Nhưng Phạm Nhật Long lại dám tự tin chơi cùng cháu như thế, cháu kết luận, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho cháu có một phần ba khả năng thắng, anh ta muốn tỷ lệ cháu thắng phải là không!” Lâm Vân nói.

“Thế nhưng ba lá bài này, cho dù lật như nào, tỉ lệ thắng cũng đều là một phần ba, sao lại biến thành không được?” Triệu Linh không hiểu hỏi.

Lâm Vân cười: “Triệu Linh hỏi hay lắm, sao mới có thể biến tỉ lệ thắng thành không được? Vậy chỉ có thể có một khả năng, khiến k biến mất, để cả ba lá bài đều trở thành a, như vậy thì, cho dù tôi có lật lá nào, chắc chắn đều sẽ thua.”

Liễu Chí Trung bừng tỉnh hiểu ra: “Cho nên, cháu lựa chọn cách ngược lại, không lật lá k, mà lại lật hai lá a, sau đó nói, lá bài mà cháu lựa chọn chính là k.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.