Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 996



Chương 996

Hơn nữa, bản thân còn phải từ chối!

“An Tiểu Mai, em đừng như vậy.” Lâm Vân không ngừng chống cự.

“Cậu chủ Vân, anh… không lẽ là trong chuyện đó không ổn sao?” An Tiểu Mai bĩu môi nói.

“Sao có thể chứ!”

Là một người đàn ông, lại bị phụ nữ cười nhạo không được, đây chính là nỗi nhục lớn nhất!

Ngoài ra, là một người đàn ông nhiệt huyết thể lực dồi dào, hành động ban nãy của An Tiểu Mai, vốn đã khiến cho Lâm Vân có phản ứng.

Bây giờ lại bị lời nói của An Tiểu Mai kích động, trong đầu Lâm Vân bùng nổ, thực sự sắp không nhịn được nữa rồi.

Vào đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.

“Chị em về rồi!”

An Tiểu Mai sợ hãi vội vàng đứng dậy ngồi ngay ngắn, Lâm Vân vội vàng ngồi lại trên ghế sô pha.

Dù sao thì bọn họ cũng đang ở phòng khách.

Lúc nàu, cửa được mở ra, An Tiểu Ngọc bước vào.

“Ui…”

Lâm Vân thở dài, may mà bản thân ban nãy đã nhịn được, cho nên quần áo vẫn đang ăn mặc chỉnh tề.

Nếu mà bản thân thực sự không nhịn được, bị An Tiểu Ngọc về nhà bắt gặp, mình và em gái cô ấy đang làm chuyện đó, thì Lâm Vân thực sự không biết nên ăn nói như thế nào.

“Chủ tịch  Vân, anh về thành phố Bảo Thạnh rồi!”

Sau khi An Tiểu Ngọc nhìn thấy Lâm Vân ở trong nhà, khuôn mặt lập tức nở nụ cười đầy vui vẻ.

“À. Đúng, hôm nay vừa về.” Lâm Vân có hơi ngại ngùng gật đầu.

Nghĩ đến chuyện ban nãy, lại nhìn thấy chị gái An Tiểu Ngọc của An Tiểu Mai, Lâm Vân chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác tội lỗi.

“Chủ tịch  Vân, lần này anh trở về, dự định ở thành phố Bảo Thạnh bao laai.” An Tiểu Ngọc vùa nói, mặt vừa tươi cười đi tới.

“Phía Kim Đô vẫn còn rất nhiều việc, sáng sớm mai sẽ về Kim Đô.” Lâm Vân nói.

Lâm Vân đã đánh chiếm được cả thành phố Bảo Thạnh, hơn nữa chuyện làm ăn ở bên thành phố Bảo Thạnh này, cũng đã hoàn toàn vào nề nếp, không cần Lâm Vân phải hao tốn nhiều thể lực.

Vì thế, bây giờ Lâm Vân dự định dồn thể lực và trọng tâm vào Kim Đô.

Đương nhiên thành phố Bảo Thạnh là quê nhà của Lâm Vân, chắc chắn sẽ có cảm tình đặc biệt, Lâm Vân chắc chắn sẽ thường xuyên trở lại.

“A, sáng mai đã phải đi sao.”

Sau khi An Tiểu Ngọc nghe thấy tin này, hai con ngươi thoáng hiện lên vẻ mất mát.

“An Tiểu Ngọc, tôi muốn đưa cô đến Kim Đô, tiếp tục làm thư ký cho tôi ở Kim Đô, hỗ trợ tôi làm việc, không biết cô bằng lòng không?” Lâm Vân hỏi.

“Bằng lòng bằng lòng! Tôi đương nhiên bằng lòng!”

An Tiểu Ngọc liên tục gật đầu, trên mặt cũng lần nữa nở nụ cười vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.