Đỉnh Cấp Thiếu Niên

Chương 114: Chiến Từ Chí (1)



Tuấn Hào cơ bản liên tục né tránh làm cho Từ Chí dần dần phẫn nộ, khí huyết sôi trào.

Rống.

Từ Chí rống dài một tiếng lao như con thiêu thân về phía trước.

-Hừ, hỗn đản có giỏi đứng lại cùng ta đứng lại chiến một trận, tổ tông nhà ngươi dạy ngươi những thứ này sao?

Rầm!

Một quyền của hắn tim sâu vào bức tường hiện ra từng đạo vết nứt rồi sụp đổ.

Đám người bên ngoài chứng kiến thời khắc này không khỏi sợ hãi một tiếng, không dám tưởng tưởng một quyền này nếu dán trước ngực mình hoặc ghim thẳng vào đầu mình sẽ thành cái hình dạng gì? Trực tiếp nổ sọ đánh bay khối óc?

Rất có thể ………..

Tuấn Hào con ngươi hai mắt lóe hung quang. Không có nhà chính là điểm bất hạnh của bản thân chính mình mà Từ Chí dám khơi mào điểm này. Chán đời rồi.

Tuấn Hào lay động thân hình trực tiếp dồn lực về hai chân phóng nhanh một lượt, lợi dụng thân hình nhỏ hơn đối phương và tốc độ tấn công chỗ đối thủ khó lòng phòng bị. Trốn tránh mãi cũng không phải là kế sách.

Từ Chí thấy Tuấn Hào đổi sang thế chủ động thì cười lên lên dữ tợn một tiếng rồi cũng trực tiếp lao lên.

Trong sân, hai bóng người không ngừng di chuyển, hai quyền va chạm nhau kịch liệt nhìn qua có vẻ như đóng kịch nhưng ở trong trận thì có lẽ mới biết.

Tuấn Hào cứng đối cứng với Từ Chí, hai nắm đấm không ngừng va chạm vào nhau, tốc độ cũng không ngừng tăng lên. Giờ phút này Tuấn Hào không ngừng gia tăng lực lượng, càng đánh càng mạnh, trải qua mấy lần bị thương lần trước cư thể cũng không ngừng phát sinh biến hóa làm cho Tuấn Hào không ngừng nhận được lợi ích to lớn. Tuấn Hào cũng không hiểu biết quá rõ về thân thể của mình nhưng đây rõ ràng là lợi ích to lớn.

Cánh tay truyền dần đến cảm giác tê nhức, Tuấn Hào dừng lại nhìn Từ Chí trong mắt càng thêm cuồng nhiệt -Haha, hỗn đản không ngờ cũng có vài phần bổn sự. Đến, đến để ta cho ngươi chết thống khoái. Đây coi nhe là vinh hạnh của ngươi.

Phì!

Tuấn Hào phỉ một bãi nước từ miệng, cái gì chó má chết thống khoái, vinh hạnh em gái ngươi.

-Phi, nói ra lại bảo ta khi dễ tên tạp mao lớn tuổi ngươi, chết dưới tay ngươi? Phi, trừ khi ngươi quỳ xuống liếm từng đầu ngón chân của bổn gia.

Tuấn Hào khiêu khích trắng trợn, Từ Chí tức giậm mặt đen như cụ shit, quá sỉ nhục, bị một tên nhóc trắng trợn phì một bãi nước miếng ngay trước mặt, phỏng chừng mặt mũi cũng chẳng còn. Lão tạp mao? Cuồng ngôn. Liếm ngón chân? Bổn gia?

-Hỗn đản, miệng lưỡi trơn tru, hôm nay ngươi không chết thì ta cũng chết. Đừng ở đó mà mồm mép lợi hại. Đến… Bất quá hắn chưa nói hết thì Tuấn Hào đã vù vù lao đến, hắn cũng chẳng thể ở đó mà chờ người tới giết mình cũng trực tiếp lao lên.

Hai người giao phong quyền cước cũng không còn như trước nhẹ nhàng nữa, mà rất hổ báo quyền cước chạm nhau khiếm xung quanh ừng đợt khí lưu nhỏ xảy ra chấn đông mắt thường có thể nhìn thấy được.

Tuấn Hài hầu như cũng không còn kiêng nể gì bao nhiêu cân lượng cũng dòn hết ra đem tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.