Trong một căn phòng làm việc nhỏ bé, xung quanh tràn ngập hương hoa thơm ngát. Không cần nói nhiều, đây chính xác là phòng của nữ nhân.
Trong đó, một nữ cảnh sát xinh đẹp như thiên thần đang ngồi làm việc ở đó. Hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính thông qua chiếc camera ở phòng thẩm vấn. Vừa nhìn không khỏi đưa tay lên che miệng cười duyên dáng vì sự hài hước của cậu thiếu niên kém mình hai ba tuổi này. Mọi thứ không vui, hỗn tạp trong đầu cô không biết đã bay đi hết từ lúc nào, cô cảm thấy tâm trạng của mình thật nhẹ nhõm và bình yên, thậm chí từ trước tới nay cô rất ít khi có cảm giảm này. Cô cảm nhận được nó. Đối với cậu thiếu niên kia, cô có một loại tâm tình yêu mến phức tạp và khó hiểu.
Reng! Reng! Reng!
Một hồi chuông điện thoại reo lên làm cắt đứng dòng suy nghĩ của cô.
- Có phải đội trưởng tố của đầu dây bên kia.
Tuy nhiên vừa nhấc điện thoại lên, cái giọng khủng bố làm cho cô giật bắn mình, suýt làm rơi điện thoại xuống đất.
- Cục trưởng? Là tôi, có việc?
- Tố Tố, có phải sáng nay cô có đến trường học bắt một học sinh tên Tuấn Hào không? Mau thả ra, ngay lập tức, nếu không rắc rối lớn, chuyện này tôi sẽ giải thích với cô sau, thả người nhanh nhất có thể. Nếu không hậu quả khó nghĩ.
Nói xong vộ vàng tắt máy, Tố Tố cảm giác được giọng của cục trưởng qua điện thoại có vẻ khác thường ngày, dường như đang thở rất gấp. Hình như lúc sáng cô có bắt một người học sinh, tên họ là gì cô cũng không biết, hóa ra là Tuấn Hào.
Đang muốn xem tiếp tục quá trình thẩm vấn thì phụt một cái mất điện, không còn cách khác đành phải trực tiếp đi xuống.
.......
Văn phòng cục trưởng.
- Hà chủ tịch, tôi đã làm theo yêu cầu.....dạ....dạ....vâng....vâng....tôi đã rõ.
Giọt mồ hôi trên trán ông ta úa ra, không ngờ, một chủ tịch của tỉnh quyền cao chức trọng như vậy lại gọi điện thoại yêu cầu ông ta đến thả người. Chuyển có vẻ không được đơn giản.
Reng!
Lại một cú điện thoại gọi tới.
- Đậu má có để cho ông yên không, đám con ông cháu cha các người gây phiền thì cũng chỉ cần gọi một cuộc là xong. Còn chưa đủ sao.
Cầm điện thoại lên trên tay, ông ta sợ đến phọt cả c* đá. Mã vùng, sô điện thoại này tượng trưng cho cái gì. Quyền lực, đia vị, tiền tài? Không đây biểu hiện cho giới thủ đô, một đỉnh cao quyền lực, tuyệt đối. Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng lăn lộn trong giới cả nửa đời, không ai là không biết.
Khi nghe xong, ông ta không còn dám chần chừ gì nữa, mặc kệ chạy mêợôt mạch thẳng tiến đến cục cảnh sát. Nếu cậu thiếu niên này có mệnh hề gì thì ông ta không gank nổi, thậm chí cả gia đình ông ta, không một cái SaPa nho nhỏ này làm họ tức giận, sẽ trực tiếp biến mất trên bản đồ hành chính Việt Nam ngay lập tức.
.............
Trần gia, sau bao năm ẩn nhẫn chìm vào quá khứ đã bắt đầu hành động, chuẩn bị tái khởi rồi.