Đỉnh Cấp Thiếu Niên

Chương 85: Chạy là thượng sách



- Lão đại...............hay dừng lại đi........để tối rủ thêm anh em.......mang mồi ra.......thiêu rụi nó...........nhắm rượu.

Tuấn Hào lắc đầu, trừng mắt, làm thế thì còn cái đéo gì là hay nữa. Ném đá là nguyên thủy và cũng là hay nhất.

Hít hà..............

Chuẩn bị........

Máy quay sẵn sàng chưa.

Tuấn Hào hít một hơi, nhiều thế này, nó đốt cho chết thì cũng không oan.

Mày không động tao.......Tao không động mày........nhưng ai bảo mày làm tổ sai chỗ..

Ong ơi.......tao cũng là bất đắc dĩ..........không thể trách tao được.......chỉ có thể trách sự nhàm chán.

Nhìn nhìn xung quanh Tuấn Hào nhấc lên hai hòn đá to hơn cái đầu người, mỗi tay một hòn, vận sức ném chết con mẹ nó.

- Lão đại........to như vậy........ném tới.......a......khoan để bọn em........né chỗ khác.....

Ba thằng hoảng hốt chạy chỗ bụi cây kín đáo mà nấp.

Tuấn Hào dồn sức vào hai tay, lực lượn hai bên cân bằng, ném mạnh một cái, mọi người xung quanh không kỉp nhìn thấy gì chỉ nghe thấy vút vút tiếng hòn đá xé gió mà đi.

Pốc..................

Ái chà! Ném chuẩn.

Cả ba thằng núp trong bụi cay tán thưởng, hòn đá xé gió bay thẳng qua giữa phía tổ ông chỉ nhìn thấy một cái lỗ thông từ bên này qua bên kia.

Lỗ thông gió a!

Coi như tiện nghi cho lũ ong đi.

Vù..........vù.......

Con mụ nội nó.......đông quá........kiến à.......không còn nhiều hơn nữa........ Mọi người dù biết tổ ong này nhiều mẹ nhưng không thể ngờ rằng còn nhiều hơn cả tưởng tượng.

Ghê.

Không xong!

Phốc!

Bịch!

Hắc hắc! Chuẩn con mụ nó rồi.

Tuấn Hào ném nốt hòn đá bự còn lại trong tay. Cái tổ ong rơi bịch một cái nghe mà nặng nề xuống đất. Đàn ong từ trong vù vù bay ra đã có vài người dính trích, rên la làng nước, ba chân bốn cẳng chạy tán loạn.

Chạy là thượng sách.

Tuấn Hào nhún chân một cái đã hơn người ta chạy cả chục bước. Mẹ nó, chẳng lẽ soái ca thường là vận động viên điền kinh?

Tuấn Hào nhảy vài cái đã xuống đến chân núi, ba thằng Việt Hùng, Song Phi chạy như chó nhà có tang, mặt mũi sưng vù lên, ai oán liếc nhìn Tuấn Hào như nương tử lâu ngày vắng trượng phu nơi phòng the.

Tuấn Hào không nhịn được cười hắc hắc cả buổi, ruột thịt như muốn nứt cả ra. Ba thằng mặc dù vậy vẫn rất cuồng nhiệt rủ Tuấn Hào đi chơi những trò nghịch ngu.

Trêu chó Bec lai nhà hàng xóm, thằng nào không nhanh chân thì chết, ném đá nóc nhà người ta, ném trứng ung vào bọn quyền thế.......và vân vân và vân vân. Ba thằng mang mặt mũi mình mẩy đầy sẹo cáo biệt về nhà còn Tuấn Hào thì vạn cát bình an, tâm thần phấn chấn thoải mái tới cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.