“Lưng cõng Hỗn Độn, dung hợp máu của hai vị Đế, có chút thành tựu ở một môn chú thuật đại đạo cấm kỵ, linh hồn luân hồi chín lần, còn có một cái nữa nhưng tôi lại không thể nhìn ra.
Dù sao, nhìn hắn rất kỳ lạ, kỳ lạ một cách khó hiểu và khiến tôi cảm thấy cực kỳ nguy hiểm”, Tùy Y Nhân nghiêm túc nói.
Trần Ngu Lễ im lặng.
“Anh Thương ơi, lát nữa, em có thể vén khăn voan lên không?”, Phượng Nguyên đi theo bên cạnh Côn Thương nhỏ giọng hỏi với vẻ cầu xin và có chút lấy lòng.
Đây là giây phút hãnh diện nhất, cúi đầu nhìn xuống người đời của cô ta.
Cô ta muốn trông thấy hàng tỷ
con người dưới kia hâm mộ và kính nể mình.
Cũng muôn chính mắt thấy nếu Tô Minh đến sẽ chết thảm như thê nào!
“Đương nhiên rồi”, Côn Thương không chút do dự đồng ý.
Và lại, còn tri kỷ tự mình vén khăn voan cho Phượng Nguyên.
Thoáng chốc, hiện trường như bùng nổ.
Rất nhiều người kích động vô cùng.
Vốn tưởng rằng không nhìn thấy khuôn mặt cô dâu nên rất tò mò, ai ngờ…
Tất nhiên là Phượng Nguyên vẫn rất đẹp.
Gien của tộc Phượng Hoàng sao lại không đẹp được chứ.
Phượng Nguyên còn là người nổi bật trong tộc.
Chỉ riêng khuôn mặt thì vẫn không bằng Hách Liên Tô, Tần LƯU Ly và Ninh Tư, nhưng cũng không chênh lệch là mấy.
Hơn nữa, cô ta trang điểm vô cùng chăm chút, nên cũng xinh đẹp hẳn lên, khiến người ta vô cùng hài lòng.
Vốn dĩ tộc Phượng Hoàng chỉ là một chủng tộc nhỏ, vậy mà lại leo lên
được Côn Thương, khiến rất nhiều người trong liên minh Hoang Thần rất khó chịu.
Họ cảm thấy tộc Phương Hoàng quả thật là trèo cao quá mức, không xứng!
Giờ nhìn thấy khuôn mặt Phượng Nguyên rồi mới hơi vừa lòng chút.
“Tiểu Thương cứ thích tùy hứng”, ông lão Côn u cười nói, trong giọng nói không có chút trách cứ nào mà ngược lại, vô cùng cưng chiều thanh niên lớp sau này.
“Tiền bối, chàng trai lớp sau này của người là thanh niên yêu nghiệt nhất mà đời này bà lão như tôi gặp được đấy”, Nhị phó điện chủ chân thành tha thiết mở miệng.
Bà ta phát hiện mình thế mà không thể nhìn thấu Côn Thương.
Thật đáng sợ.
Còn có người bà ta không thể nhìn thấu ư?
Chẳng mấy chốc, Côn Thương và
Phượng Nguyên đã bước lên sân thủy tinh.
Đúng lúc này.
“May quá, vẫn chưa trễ”, một giọng nói rất êm tai khiến người nghe ngẩn ngờ của một cô gái vang lên.
Sau đó, một bóng người chợt xuất hiện trên sân thủy tinh.
Trong phút chốc, đám đông lập tức trở nên yên tĩnh.
Bởi vì cô gái này, quá đẹp!
Cực kỳ đẹp.
Cho dù không có đánh phấn trang điểm và chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh rất đơn giản.
Thế nhưng cô ta cũng đã đẹp đến nỗi rung động lòng người.
Khiến người ta tự ti.
.