Nhưng lúc này, cơ thể mềm mại của Đạm Đài Vô Tinh nhoáng lên, chắn trước mặt Tô Minh.
Cô ta không kịp chặn lại kích thứ ba ban nãy cho Tô Minh, nhưng may mà không biết sao, Tô Minh lại ngăn cản được một cách kỳ lạ.
Còn kích thứ tư
này, cô ta chắc chắn sẽ chặn lại giúp Tô Minh.
Chứ không lẽ nào mặc nó đâm tới, rồi thử cái xác suất xuất hiện chuyện tự động ngăn cản như ban nãy ư?
“Thiên tài vực Hỗn Độn?”
Nực cười thật! Lợi dụng người khác chưa kịp chuấn bị rồi đánh lén hả? Giờ đây rõ ràng huyết mạch và kinh mạch của Tô Minh đã xảy ra chuyện, không thể đánh với anh được nữa.
Lúc này anh ra tay, chẳng phải là quá bỉ ổi? Lẽ nào đây là thiên tài cua tộc Đế Côn trong vực Hỗn Độn ở Thượng giới?”, Đạm Đài Vô Tinh nhìn Đế Côn Đằng, lạnh lùng nói.
Cô ta vừa nói, rồi chợt giơ cánh tay trắng nõn thon thả lên, gỡ cây trâm cài tóc xuống.
Cây trâm bảy màu kia bỗng tỏa sáng lấp lánh trước mắt mọi người.
Rồi hòa tan, biến mất, trở thành một bức tường bảy màu, chắn trước mặt…
Keng!
Chặn lại kích thứ tư của Đế Côn Đằng.
Nhưng vì mũi kích quá mạnh nên bức tường bảy màu kia cũng vỡ vụn.
Cảnh ấy khiến đôi mắt Đạm Đài Vô Tinh ánh lên vẻ kiêng kỵ, chỉ có cô ta mới biết, cây trâm cài tóc kia là một Chí Bảo có cấp bậc như thế nào! Vậy mà lại chỉ cản được một lần?
Có điều, dù là thế, cô ta vẫn không tránh ra.
“Cô rất đẹp, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đó cũng không phải là điều để cô
xấc láo, tránh ra! Không thì, tôi sẽ giết cô trước!”, Đế Côn Đằng liếc Đạm Đài Vô Tình một cái, lạnh lùng quát.
Giờ đây, ý chí đại đạo đang hò hét trong lỗ tai hắn ta một câu – lập tức giết Tô Minh!
“Vậy anh thử xem”, Đạm Đài Vô Tinh không chút sợ sệt, nhìn thẳng vào Đế Côn Đằng, gằn từng chữ một.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Đó cũng là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đứng bên cạnh Đạm Đài
Vô Tinh, thế nhưng… lại không kém gì cô ta, không chút nhún nhường! Đẹp đến nỗi khó tả.
Cô gái đó rất lạ mặt, tự dưng xuất hiện một cách kỳ lạ, chẳng ai nhận ra cô ấy là ai.
“Muốn giết người đàn ông của Quan Khuynh Thành tôi ư? Đã hỏi tôi chưa!1′, cô gái lạnh lùng nhìn Đế Côn Đằng bằng ánh mắt tràn ngập sát khí.
“Cô nhóc?”, lúc này, vì kho tàng huyết mạch bùng nổ nên tư duy của Tô Minh đã chìm trong một thế giới đầy máu, nhưng Thiên nữ Tạo Hóa lại cảm giác được mọi thứ bên ngoài, nên khá là kỉnh ngạc.
Quan Khuynh Thành xuất hiện rất bất ngờ.
Hồi đó, Quan Khuynh Thành rời đi không một lời chào từ biệt ở Võ Tông.
Vũ Bất Bại nói với Tô Minh rằng cô ấy có việc gấp nên đã trở về thế giới Đại Thiên trước.
Không ngờ, giờ mới bao lâu? Vậy mà đã gặp lại.
Quan trọng hơn là, Quan Khuynh Thành không còn chỉ là một thần y.
Mà là thiên tài võ đạo! Còn khá yêu nghiệt.
Thiên nữ Tạo Hóa liếc một cái đã thấy thần cách Hỗn Độn trong cơ thể Quan Khuynh Thành thức tỉnh rồi.
Đúng thế, bí mật lớn nhất trên người Quan Khuynh Thành chính là thần cách Hỗn Độn.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Quan Khuynh Thành ở Thiên Đường Ngục thì Thiên nữ Tạo Hóa đã nhìn thấy nó.
Điều đó rất khó tin, vì theo sự hiểu biết của Thiên nữ Tạo Hóa về nền văn minh Xương thì thần cách Hỗn Độn cực kỳ hiếm có.
Trong hàng tỷ năm qua, nó chỉ xuất hiện ở vực Hỗn Độn.
Mà Quan Khuynh Thành chỉ là con gái của người đứng đầu Quan La Thiên ở thế giới Đại Thiên.
Xét về thân phận thì cũng
được, nhưng vẫn không đủ để có tư cách có thần cách Hỗn Độn.
Song, sự thật lại bày ra trước mặt.