Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1115: 1115: Không Thể Chạy Thoát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Là sự thật!
Linh hồn Tô Minh chấn động như sắp nổ tung.

Anh chắc chắn chiêu thức mạnh nhất, khó hiểu nhất mình từng gặp chính là Quyết Chữ Hưu này, nó triệt để phá vỡ tất cả mọi khái niệm về võ đạo.

Hơn nữa, thông qua minh âm tu luyện pháp quyết của Quyết Chữ Hưu thì Tô Minh đã hiểu được phần nào cách tu luyện Quyết Chữ Hưu này, cũng là lần đầu tiên anh biết được trên đời có loại tu luyện thần thông quỷ dị như thế, cực kỳ đặc biệt vì… Thể! Hồn! Khí! Tu luyện cả ba thành Hưu!
Nói cách khác, muốn tu luyện Quyết Chữ Hưu thì cần phải luyện thể, tập khí và tu hồn!
Ba thứ hợp lại mới đủ điều kiện để tu luyện Quyết Chữ Hưu.

Thể như Long Tượng.

Khí là linh hồn của chúng sinh.

Hồn quản cả lục đạo luân hồi.

Mới là lúc luyện thành Quyết Chữ Hưu.

Đây là lần đầu tiên anh biết đến cách tu luyện như thế.


Dù sao thì trong hệ thống võ đạo của nền văn minh Xương thì có thể nói khí chiếm đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm.

Luyện thể và tu hồn đều là phần phụ.


Hơn nữa, mỗi lần thiên nữ Tạo Hóa cắn nuốt hồn lực sẽ tiện thể để lại một ít cho Tô Minh, vì thế, trước mắt sức mạnh thần hồn của Tô Minh rất đáng sợ, mạnh hơn thần hồn của những võ tu cùng cánh giới
không chỉ là gấp trăm lần.

“Khí, thể, hồn, tu luyện ba loại, mình có đủ điều kiện cơ bản, có thể tiếp thu được, tuy vẫn chưa thể đạt tới điều kiện tiên quyết để luyện thành Quyết Chữ Hưu nhưng vẫn đủ điều kiện để bắt đầu”, Tô Minh nghĩ thế, ngày càng hào hứng và mong chờ.

Anh thôi suy nghĩ.

Bắt đầu liên tục dung hòa dần dần, lĩnh ngộ Quyết Chữ Hưu từng chút một.

Cùng lúc đó, anh vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm
chữ Hưu khổng lồ trên bầu trời cao, cứ có cảm giác mình nhìn chằm chằm rồi lại nhìn chằm chằm thế này khiến cơ thể và tinh thần ngày càng tĩnh lặng lại, ngưng đọng, sáng suốt.

Bấy giờ.


Bên ngoài.

Lại là một âm thanh vang vọng.

Vương Thạch Hỗn Độn xuất hiện một khe nứt.

Cuối cùng thì sắc mặt Đẽ’
Côn Đằng cũng trắng bệch như tờ g i ấy.

Vương Thạch Hỗn Độn liên tục ngăn cản bốn chỉ ấn của Quan Khuynh Thành.

Bây giờ rốt cuộc cũng không thể gắng gượng thêm được nữa.

Trên thực tế Đế Côn Đằng đã muốn bỏ chạy rồi nhưng hắn ta lại nhận ra sát ý của Quan Khuynh Thành dành cho mình.

Không thể chạy thoát.

Hơn nữa, sau khi ngẫm lại thán phận đối phương, có lẽ
chính là thành viên của dòng họ đó, hơn nữa xác suất rất cao cô ấy là dòng chính thì thì hắn ta lại có cảm giác muốn tự tử.

Nếu biết lần này đến thế giới Đại Thiên sẽ gặp phải chuyện thế này, hắn ta có chết cũng không đến.

Tất nhiên bây giờ thì hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.