Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1146: 1146: Lại Một Quyền!




Cũng chính vào lúc này….

Hai quyền đấm đối chọi nhau giữa không trung.

Trong chốc lát.

Có thể thấy rõ, nắm đấm, cánh tay,… của Tô Minh đều bắt đầu nứt ra.

Máu tươi chướng mắt.

Xương tay kêu rắc rắc.

Rất tàn nhẫn!
Đồng thời, bước chân của Tô Minh không ngừng lùi lại về phía sau.

Mà quyền đấm của Hồn Triếp không hề hư hao.


Nhưng, bản thân Hồn Triếp cũng đã lùi lại ba bước.

“Đúng là một bất ngờ thú vị!”, trong quá trình Tô Minh lùi về sau, anh chẳng hề hoảng sợ mà còn tỏ ra vui mừng.

Vữa nãy anh đều đã “Thúc đẩy” đến cực hạn, uy lực của một đấm gần đạt tới sáu tỷ cân sức mạnh thuần túy mà người tu luyện võ đạo toàn lực xuất ra rồi sao?
Hơn nữa, còn dung hợp Sinh Tử Nhị Khí và kiếm ý, đúng vậy, ngay cả kiếm ý cũng đã dung hợp vào trong công kích của quyền ấn.

Một quyền này, đương nhiên là cực mạnh, nhưng nắm đấm
của Hồn Triếp vẫn như cũ, không chút tổn hại, chỉ là bị lùi lại mấy bước.

Bản thân đã thua một cấp.

Rất tốt!
Hồn Triếp này, thật đúng là danh bất hư truyền.

Nếu vừa rồi một quyền này của bản thân mà đánh trúng người Chu Kình, thì một trăm Chu Kình cũng thành tro tàn rồi, cũng chẳng trách đối diện với Hồn Triếp, Chu Kình liền oán giận như vậy, dũng khí ứng chiến đều trở nên vô dụng.

Cuối cùng cũng có một đối thủ xứng tầm, không nhàm chán nữa rồi.

Lúc này.

Xung quanh, trên sân võ đạo, lại là ngưng kết trong hóa đá, hóa đá trong ngưng kết…
Dường như tất cả mọi người đều ngây người đến mức tim ngừng đập rồi.

Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Quyền đối quyền.

Tô Minh lai vẫn chưa chết?
Mặc dù, Tô Minh đã bị thương, kém Hồn Triếp một cấp, nhưng anh vẫn chưa chết, chưa trực tiếp hóa thành hư vô, là… là… là họ đã gặp phải ma, gặp phải quỷ thần rồi sao?

Nhìn xem, ngay cả đám lão quái vật siêu cấp ẩn thân trong chốn thâm sâu hoàng cung của hoàng triều Bất Tử kia, lúc này, cũng trợn tròn hai mắt, không thế lý giải nổi.

Cùng lúc đó, bước chân lùi về sau của Tô Minh vừa dừng lại, xương tay gãy nát, da thịt nát vụn kia,… đã khôi phục lại nguyên vẹn, lại là một cảnh tượng quỷ dị khác.

“Thằng nhóc con người, mày mạnh thật đấy, nhưng đáng tiếc, mày thì có thể tiếp được mấy quyền của bổn tọa chứ!”, Hồn Triếp gầm lên, trong giọng nói đầy sát khí và kính trọng.

Càng là kính trọng thì lại càng muốn giết Tô Minh, bởi vì, sự tồn tại của Tô Minh, là mối uy hiếp tiềm ấn đối với toàn tộc Cố Ma.

Phải biết rằng, Tô Minh chỉ mới 20 tuổi!
Mới 20 tuổi mà thôi!
Điểm này, chết cũng không thể xem nhe!
Quá đáng sợ rồi!
“Tiếp được mấy quyền của anh? Hôn Triếp, nếu tôi nói với anh, một quyền vừa rồi đấu với anh vẫn chưa phải một quyền toàn lực của tôi, anh có tin không?”, Tô Minh nhìn Hồn Triếp cân nhắc.

Người của tộc Cổ Ma này, thật ấu trĩ.

Đến bây giờ, cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.

“Ha ha ha ha… ha ha ha ha ha ha… tên nhóc loài người! Khoác lác như vậy, mày tự tin lắm sao? Nếu như vẫn chưa
dùng hết toàn lực, vậy thì, lấy một quyền mày dùng toàn lực ra cho bổn tọa xem thử đi!”, Hồn Triếp sững sờ.


Vô cùng khinh thường!
Thành thật mà nói, sức mạnh của Tô Minh, quả thực khiến hắn rùng mình, thậm chí còn có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, nhưng…
Sức mạnh của Tô Minh có mạnh đến đâu, cũng không chịu được sức phòng ngự tuyệt đối của hắn.

Dưới sự phòng ngự tuyệt đối, sức mạnh từ quyền đấm
của Tô Minh không thể xâm nhập vào cơ thế hắn ta, bị lớp bên ngoài của nắm đấm chặn lại.

Cho dù đấu một vạn quyền đấm, Hồn Triếp hắn cũng đứng ô thế bất khả chiến bại.

Sau đó, tiếng cười lớn của Hồn Triếp vừa thốt ra, đột nhiên lại có một tiếng gầm khác vang lên, hắn giơ tay lên.

Lại một quyền!
Vạn vật như đứng yên, sự sống và cái chết đang diễn ra.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.