Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1151: 1151: Anh Có Thể Lưu Lại Di Ngôn Rồi




Bao gồm cả nắm đấm của Chu Kình đều xám xịt đến mức có thể phong hóa trôi dạt bất cứ lúc nào.

Quyền ấn của Tô Minh trên đá thần Bất Tử lúc này chính là một vầng mặt trời, những quyền ấn khác nhiều nhất cũng chỉ là những vì sao vây quanh.

“Tại sao lại như vậy????”, Chu Kình nghiến răng cắn lợi gằn lên một tiếng, đôi mắt đỏ tím như máu vốn đã tràn ngập đố kỵ nay như sắp xanh đen, khí tức toàn thân giống như có dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma.

Tên biến thái siêu cấp vô địch kia đến thế giới này chính là để đả kích người khác chăng?”, Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm một câu, có chút hồn bay phách lạc cùng choáng váng.

Cô ta từng nghĩ ngộ lỡ quyền ấn mà Tô Minh lưu lại trên đá thần Bất Tử cũng có thể tạo nên kỳ tích thì sao?
Nhưng cũng không ngờ rằng không chỉ tạo ra phép màu mà còn khoa trương như vậy!
Tốt! Tốt! Tốt!!!”, Đạm Đài Chân Thương nói liền ba câu tốt, ông ta kích động đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng run rẩy, hai tay bất giác siết chặt nắm đấm.

Hàng chục tỷ người đang có mặt có thể tưởng tượng được.

Cùng lúc đó.

“Cậu Tô, Chu mỗ chịu thua!”, Chu Kình cách đó không xa bỗng nhiên bước tới, trên mặt treo nụ cười cùng vẻ kính phục, khi đến trước mặt Tô Minh thái độ cũng vô cùng nhún nhường, khẽ vái chào.

Một màn này đều rơi vào vào trong mắt hàng chục tỷ họ đều vương chút phức tạp.

Chu Kình, một thế hệ yêu nghiệt tuyệt thế.

Lại cũng có một ngày tâm phục khấu phục?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai cũng không dám tin.


“Ngược lại còn cứu được”, Đạm Đài Chân Thương lặng lẽ nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên chút tự tin, không bị lòng ghen tị che mờ hai mắt, vẫn còn tương lai.

Trái lại đôi mắt đẹp của Đạm Đài Vô Tình lại lập lòe, luôn cảm thấy có điều gì đó không Ổn.

Mà Tô Minh lúc này.

Hờ hững nhìn chằm chằm vào Chu Kình!!!
Chu Kình đã nằm trong danh sách phải chết của anh.

Không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa.

“Hạ độc? Mặc dù Huyễn Độc Châm này im hơi lặng tiếng, không màu không mùi quả thực khá khỏ tin, đúng là thủ đoạn tốt,
châm độc tốt, đáng tiếc, có kho tàng huyết mạch ở đây, tôi bách độc bất xâm!”, Tô Minh trong lòng thầm nghĩ.

Huống hồ bản thân anh còn là một thần y.

Cho dù không có kho tàng huyết mạch, Chu Kình muốn hạ độc trước mặt anh cũng đúng là một chuyện nực cười.

Trên thực tế, khi Chu Kình bước tới với ý cười đầy mặt, lấy lòng, kính phục, thậm chí khom lưng cúi chào, Tô Minh liền biết là có điều gian trá ở đây.

“Chu Kình, anh có thể lưu lại di ngôn rồi”, Tô Minh lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra.

Những người khác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra?
Cả người Chu Kình lại run lên, trong lòng lạnh lẽo.

Nỗi sợ hãi như nghẹt thở đến cực điếm tập kích vào trái tim hắn.

Cũng chính khoảnh khắc này.

Bỗng nhiên.

di ngôn rồi”, Tô Minh lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra.

Những người khác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra?
Cả người Chu Kình lại run lên, trong lòng lạnh lẽo.

Nỗi sợ hãi như nghẹt thở đến cực điếm tập kích vào trái tim hắn.

Cũng chính khoảnh khắc này.

Bỗng nhiên.

Bóng dáng của một bà lão bất ngờ hạ xuống.

Xuất hiện bên cạnh Chu Kình.

Bà lão đó tóc bạc phơ, khoác trên mình áo dài màu xám nhạt, vóc dáng thấp bé, nhưng chẳng hề còng lưng, cũng không chống gậy, tay không tấc sắt mà tới.

Điểm tương đối đặc biệt của bà ta nằm ở các ngón tay, bàn tay phải vậy mà có tám ngón.

Khuôn mặt thì sần sùi giống như vỏ cây hòe.

Trên người bà ta tỏa ra tử khí của năm tháng bất tận, xem ra giống như tuổi thọ không còn quá nhiều nữa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.