Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1174: 1174: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích




“Đứt cho bổn tọa!1′, Cố Đình Tiêu nghiến răng chịu đựng, trong lúc hoảng loạn bối rối liền nâng thanh trọng đao trong tay lên chém về phía không gian giữa Tô Minh và cầu Thương Khung hòng chặt đứt thông đạo cắn nuốt, chỉ cần thông đạo cắn nuốt vỡ vụn thì sẽ không còn khả năng cắn nuốt nữa.

Thế nhưng…
Điều khiến người ta không dám tin đó là!
Điều khiến Cố Đình Tiêu tuyệt vọng đó là…
Một đao của hắn ta nhẹ nhàng bổ xuống từ đầu đến cuối cực kỳ dễ dàng, giống như không có bất cứ thứ gì ngăn cản vậy.

Tựa như chém vào không khí.

Nhưng hiệu quả thì sao?
Không có kết quả nào cả.

Lực cắn nuốt đó vẫn còn, thông đạo cắn nuốt vẫn còn.

Việc này giống như đánh một chưởng lên bông vải vậy, không có tác dụng!______
“Sao lại như vậy? A a a…”, CỐ Đình Tiêu hoảng sợ phẫn nộ đến có vẻ như sắp nhập ma rồi, ánh mắt đỏ tía hơi chuyển sang màu đen.


Hắn ta đã bị bức vào tuyệt cảnh.

Thủ đoạn có thể dùng đều đã dùng hết.

Trong tay hắn ta vẫn còn hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới, nhưng hạt giống Hỗn Độn đối với hắn mà nói chỉ có tác dụng phụ trợ, chỉ có thể trợ giúp trên những phương diện như hồi phục thương thế, hiểu được quy luật Hỗn Độn, luyện hóa khí lưu
Hỗn Độn, chứ không thể giúp hắn trực tiếp chiến đấu, không thể dùng hạt giống Hỗn Độn để thoát ly cơ thể của bản thân để chiến đấu đơn độc.

Về phần cây Thế Giới, tiềm lực của cây Thế Giới là vô tận! Trên ý nghĩa nào đó chính là chí bảo của cả nền văn minh Xương siêu việt, chính là vật chí bảo siêu việt cực phẩm.

Nhưng cây Thế Giới ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa trướng thành, vẫn còn nhỏ, tất cả năng lực mà nó có chỉ là khả năng sống vô tận, không hơn không kém, cũng không thể trực tiếp chiến đấu.

Cố Đình Tiêu ngẩng đầu lên, rống gào: “Đại Đạo?! Tại sao còn chưa ra tay? ông ra tay đi!”
Đáng tiếc.

Không có phản hồi.

Cũng đúng lúc này.

Ầm!
Cầu Thương Khung hình như thoát lực rồi, lập tức mất đi khả năng phản kháng, hóa thành một đạo ánh sáng bạch ngọc chui vào trong cơ thể của Tô Minh.

Bị Tô Minh cắn nuốt rồi!
Bên ngoài.

Hàng tỷ người dân hoàng triều Bất Tử lúc này như bất tỉnh nhân sự, tâm thần vỡ vụn…
Từng cặp mắt ngây dại ra ghi nhớ cảnh tượng vô thượng thần tích này!
Cố Đình Tiêu đã muốn bỏ chạy.

Đúng vậy.

Hắn ta đã bại rồi.

Mặc dù chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng sự thực đã bày ra như vậy rồi.

Hơn nữa, Tô Minh quá quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến hắn ta cảm nhận được, nếu còn không bỏ chạy thì ngay đến mạng sống cũng phải bỏ lại tại đây mất.

Vạn Lí Vô Thần!’
Cố Đình Tiêu nhìn sâu vào Tô Minh, khắc sâu gương mặt này vào trong thần hồn của hắn ta, cực kỳ oán hận.

Lần sau gặp lại nhất định sẽ khiến Tô Minh chết không có chỗ chôn, sau đó, Cố Đình Tiêu thi triển thân pháp không gian kiêu ngạo nhất của bản thân đế thoát thân.

Nhưng mà, vừa mới thi triển… CỐ Đình Tiêu không dám tin phát hiện ra hoàn toàn vô dụng.

Không thoát được.

“Nhân Ma, uổng cho anh chuyến thế mấy chục lần, uổng cho anh đã từng là Đại Đế, nực cười thay đều bị Đại Đạo đâm sau lưng, vẫn thật sự cho rằng mình và Đại Đạo chung một thuyền ư? Lúc trận Đại Đạo Tinh Thần này rơi xuống, Đại Đạo đã quyết định rồi, tôi và anh đều phải chết!”.


Tô Minh châm biếm cười nói: “Cho dù anh gi3t ch3t tôi, anh cũng sẽ bị nhốt trong trận Đại Đạo Tinh Thần này, nhốt
đến lúc anh chết, nhốt đến lúc anh bị Đại Đạo Tinh Thần này giày vò thành tro bụi! Anh thấy thế nào? Ha ha ha ha…”
Nhân Ma nực cười
Cố Đình Tiêu hít thở không thông rồi.

Đầu óc ong ong.

“Đại Đạo! Ra đây! Đại Đạo! Ra đây cho bốn tọa!”, Cố Đình Tiêu gào rống lên, phẫn nộ đến cùng cực, tròng mắt hoàn toàn đen lại, đã một nửa nhập ma rồi.

Cố Đình Tiêu cho rằng Đại
Đạo hạ xuống trận Đại Đạo Tinh Thần chỉ là vì nhắm vào Tô Minh, đề phòng Tô Minh bỏ chạy mà thôi.

Nào ngờ… Đại Đạo lại muốn một mũi tên trúng hai đích.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.