“Vậy mà có chút không nhìn thấu?”, Lâu Khuyết nhìn chằm chằm đối phương, đáy lòng có chút kinh ngạc, mình cũng không nhìn thấu? Chẳng lẽ là cường giả nào đó?
Không chỉ là Lâu Khuyết phát hiện đối phương.
Tại chỗ, trên trăm vạn người cũng đều nhìn thấy người thanh niên áo gai vải thô, người đeo
loan đao hình cung lớn.
Không kiềm được.
Bàn luận sôi noi:
“Thật là to gan, đứng gần trận pháp cửa vào như vậy cũng không sợ bị hút vào”.
“Hắn cảnh giới gì? Giống như cảnh giới giấu đi rồi, lẽ nào là cường giả gì đó?”
“Binh khí của hắn thật kỳ quái”.
“Sợ không phải hắn muốn trực tiếp vào chiến trường Thần Ma chứ?”
Nhất thời bàn bạc ngày càng nhiều.
Càng nhiều người cực kỳ mong đợi.
Giống như muốn nhìn thấy người thanh niên áo gai vải thô, người đeo loan đao hình cung lớn trực tiếp tiến vào cửa trận pháp
Làm mẫu cho đám người.
Nhưng…
Rất nhanh, người thanh niên áo gai vải thô không nhìn về
hướng cửa trận pháp nữa, ngược lại đi tới một bên cửa trận pháp, ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm hai mắt lại, cuối cùng bắt đầu tu luyện.
Lúc này.
Trên một trăm vạn thiên tài trẻ tuổi kia cũng không nhịn được trêu chọc: “Còn tưởng muốn đi vào cơ! Hoá ra lại làm bộ! Còn tu luyện nữa? Lòng có thể tĩnh lặng được sao?”
“Huynh đài, chi bằng qua đây, Lâu mỗ có một bình trà ngon”, cùng lúc đó, Tứ Điện Tử Lâu Khuyết cuối cùng đã lên tiếng.
Cuối là là mời người thanh niên áo gai vải thô uống trà.
Nháy mắt.
Trên trăm vạn người ở đây cũng có chút kinh ngạc không hiểu!
Lẽ nào thanh niên áo gai vải thô là cao thủ?
Nếu không sao Tứ Điện Tử lại mời?
Nhưng âm thanh giễu cợt và trêu ghẹo người thanh niên áo gai vải thô đều biến mất, ngược lại từng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía đối phương, có thể khiến
Tứ Điện Tử đích thân mới, thật là khiến người ta hâm mộ ghen tỵ!
Nhưng mà!
Sau khi hít vào thở ra mấy hơi… ở đây bầu không khí quỷ dị.
Bởi vì thanh niên áo gai vải thô kia lại không có động tĩnh.
Mẹ kiếp.
Không phản ứng với Tứ Điện Tử?
Đm
Không ngờ.
Nhìn thấy đang tìm thấy cái chết, chưa từng thấy ai tìm thấy cái chết như vậy.
Bên trong xe kéo, Lâu
Khuyết hơi nhíu mày, chỗ sâu nơi tròng mắt mang màu sắc lạnh lùng.
Phải, hắn không quá nhìn thấu đối phương, nhưng đối phương cũng không cho hắn mặt mũi.
Lâu Khuyết còn chưa bao giờ chịu loại nhục nhã này.
Hít sâu một hơi, Lâu Khuyết không kiềm được lại mớ miệng: “Huynh đài giống như có chút không biết lễ phép”.
Thanh niên áo gai vải thô mở mắt.
Nhìn về bầu trời phía trước.
Gã nhìn về phía Lâu Khuyết: “Ngươi vẫn không xứng uống trà với Tư ĐỒ Phụng ta”.
Giọng nói rất bình thản.
Rất lạnh.
Rất hờ hững.
Lời này vừa nói ra.
Mọi âm thanh tĩnh lặng!
Ngay cả bản thân Lâu Khuyết cũng bôi roi.
Hắn tự cho rằng bản thản
khá ngông cuồng.
Nào có ngờ…
ước chừng sau mấy hơi thở, Lâu Khuyết lập tức mặt đầy hung hăng.
Trực tiếp muốn ra tay.