Nhưng Tô Minh và Ma La Kiếm lại làm được, mà còn hết sức dễ dàng.
Còn Tư Đồ Phụng, lúc này gã đã cứng đờ, máu trong người như đông lại, cổ thì như bị thần chết bóp chặt.
Với thực lực hiện tại của Tô Minh lại còn dùng Ma La Kiếm để giết Tư Đồ Phụng thì y như giết gà mà dùng dao mổ trâu.
Đầu óc Tư Đồ Phụng trống rỗng, chỉ còn lại sự hoảng sơ cùng cực.
Trong con ngươi trơn to của gã chỉ còn lại bóng kiếm đang không ngừng phóng to trước mắt.
Khi Ma La Kiếm sắp chém lên người Tư Đồ Phụng thì bỗng.
“Ngưng!”
Bóng người áo trắng trên đóa sen Hỗn Đôn chót nói môt từ.
Thoáng chốc, đất trời, vạn vật, không gian, thời gian như dừng lại.
Cực kỳ khủng bố!
Lời vừa ra pháp tắc như nghe theo.
Chỉ một từ thôi mà giống như một từ đã diễn biến ra trăm ngàn thê giới từ thuở sơ khai.
Kiếm mang của Ma La Kiếm cũng bị cố định lại và chỉ cách cơ thể Tư Đồ Phụng 10cm.
Tư Đồ Phụng đã tìm được đường sống trong cõi chết.
“Chàng trai, cậu khiến bổn tọa khá ngạc nhiên đó”, bóng người áo trắng trên đóa sen Hỗn Độn nhàn nhạt nói, không hề giận hay có tý cảm xúc nào, rũ mắt liếc mắt một cái rồi dừng lại trên người Tô Minh.
Thoáng chốc, Tô Minh đã không thể nhúc nhích!
“Thực lực khủng bộ thật! Thiên nữ
Minh kinh ngạc, thầm hỏi Thiên nữ Tạo Hóa, trực giác nói cho anh biết, đối phương hơn xa Đại Đế.
“Đến từ học viện Hỗn Độn thì đương nhiên không chỉ là Đại Đê rồi.
Đám lãnh đạo của học viện này hầu như đều đến từ nền văn minh cao hơn.
Bọn họ sáng lập học viện Hỗn Độn, ở mặt nào đó đã mạnh hơn toàn bộ vực Hỗn Độn và nền văn minh xương”, Thiên nữ Tạo Hóa cho Tô Minh một câu trả lời càng chấn động hơn.
Hóa ra, trên Đại Đê còn có cảnh giới mạnh hơn.
Đại Đế cũng không phải là giới hạn cuối cùng.
“Có phải mình đã quá kiêu ngạo?”, Tô Minh không khỏi cười khổ, mình hình như có hơi không biết sơ chết là gì!
Đối phương có cấp bậc như thế mà mình vẫn muốn vả mặt giết chết Tư Đồ Phụng trước mặt người ta.
Tô Minh không khỏi thật lòng nể
phục lòng can đảm của mình.
“Vậy giờ anh đã biết trình độ của đối phương, thê có hối hận không?”, Thiên nữ Tạo Hóa thích thú hỏi.
“Hối hận cái gì? Ha ha… Nếu được chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ làm thê thôi.
Là một tu giả võ đạo, đi nghịch theo ý trời, một lòng hướng đạo, có gì phải sơ? Đã sơ thì sao có thể đi l3n đỉnh vinh quang?”, Tô Minh không chút do dự đáp: “Có chết cũng không hối hận!”
Anh nói một cách rất dứt khoát và đanh thép.
Hơn nữa, anh còn cảm thấy, nếu không thê thì cũng chẳng phải đấng đàn ông!
“Đúng thế”, Thiên nữ Tạo Hóa khen: “Nhóc Tô, cuối cùng thì bổn Thiên nữ cũng tìm được một nguyên nhân nhỏ tại sao kho tàng huyết mạch lại nhìn trúng anh, ít nhất thì tư tưởng đó của anh khiến tôi rất hài lòng.
Thế nên, bổn Thiên nữ sẽ dành cho anh một sự ngạc nhiên, khiến anh không phải kiêng kỵ
khi đối mặt với thương sứ học viện Hỗn Độn kia.
Anh đã không khiến bổn Thiên nữ thất vọng thì tôi cũng sẽ không khiến anh thất vọng!”
“Cái gì?”, Tô Minh kinh ngạc, mừng rỡ.
“Một câu thôi là có thể giải quyết thương sứ học viện Hỗn Độn, đó là…”
Tô Minh sáng bừng mắt, nhớ kỹ.
Cùng lúc đó.
“Chàng trai trẻ, bổn tọa khá thích cậu, nên cậu có muốn đi theo bổn tọa đến học viện Hỗn Độn không?”, bóng người áo trắng bỗng mở miệng.
Câu đó vừa được nói ra.
Đù!
Hàng tỷ đôi mắt đổ dồn như dính lên người Tô Minh.
Chuyện này.
Tên Tô Minh kia tìm đường chết, dám khiêu khích thương sứ học viện Hỗn Độn, quả thực là một điều chưa
từng có… Và đã sáng tạo nên cách tìm đường chết kiêu ngạo và ngu ngốc nhất.
Kết quả… Bọn họ có nghe lầm không vậy?
Thương sứ học viện Hỗn Độn thê mà lại mời Tô Minh đến học viện Hỗn Độn?
Không trách cứ mà còn mời?
Tô Minh sắp một bước lên trời?
Ngay cả ý chí đại đạo cũng nóng nảy…
Nêu Tô Minh mà đi học viện Hỗn Độn thì toan tính của ông ta phải làm sao đây?
Những sắp đặt kia chẳng phải sẽ biến thành công cốc sao?
Sao còn cướp được kho tàng huyết mạch của Tô Minh chứ?