“Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn đi về phía hổ, Tô Minh, sự điên cuồng này của cậu đúng là thuần túy đến
mức đến bổn tọa cũng phải có phần kính nể đó”, ý chí Đại Đạo thầm nói một câu, thanh âm nghiền ngẫm và phức tạp.
“Tên nhóc con hồ đồ này! Điên rồi sao?”, Đạm Đài Chân Thương suýt chút nữa là thổ huyết, kiêu ngạo cũng phải có mức độ chứ!
Tô Minh thê này đúng là căn bản không có mức độ.
Hàng tỷ người ngoài đó lại càng xôn xao bàn tán:
“Haỉz!”
“Bất luận có yêu nghiệt thế nào cũng không thể tự phụ quá được!”
“Không nên đi”.
“Dựa vào thực lực khống chế trường giang nham thạch, uy hiếp sơn thú trước đó của cổ Dực, Tô Minh tới chính là chịu chết”.
“Rốt cuộc cậu ta nghĩ gì vậy? Biết rõ là tính kê mà vẫn còn tới?”
Tô Minh dẫn theo Đạm Đài Vô Tình hóa thành một điểm ánh sáng, gia tốc hướng về phía sơn cốc.
Trên đường đi tâm trạng của Tô Minh thật sự rất tốt.
Đại Đạo lại ra tay? Lại tính kê sao?
Cầu còn không được.
“Lần này, liệu có phải lại là một đứa con Đại Đạo nữa không? Tốt nhất số mệnh đại đạo nên nhiều hơn so với Chu Kình kia”, Tô Minh rất mong chờ.
Anh ngông cuồng, đó là bởi vì dựa trên thực lực tuyệt đối và rất nhiều con bài chưa lật khủng bố.
“Đến bây giờ, chuyện mình đã nắm giữ luyện hóa được hạt giống Hỗn Độn và cây Thê Giới vẫn chưa bị bại lộ.
Đại Đạo căn bản không biết”.
Hai chuyện này chưa bại lộ, Đại Đạo không thể đánh giá rõ ràng thực lực của anh.
Sẽ không ngừng chuyển giao cho.
Sau phút chốc Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình đã tiến vào trong sơn động.
“Tô Minh, anh đến rồi…”, Độc Cô Nguyên rất vui mừng, có điều nhanh chóng cô ta đã nhìn thấy Đạm Đài Vô Tình bên cạnh Tô Minh, trong lòng kinh ngạc, trên thê gian có người con gái xinh đẹp như vậy sao? Tựa hồ như không hề… không hề thua kém cô ta?
Tâm trạng của Độc Cô Nguyên lập tức kém đi ba phần.
ừ, có chút ghen tuông.
Đặc biệt là thấy Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình rất thân mật, Đạm Đài Vô Tình thậm chí còn ôm lấy cánh tay Tô Minh.
“Anh Tô!”, vương Thừa Dịch, Trương Khả, Tiền sơn sơn cũng vội vàng tươi cười tới chào hỏi Tô Minh.
Đương nhiên cũng lén nhìn Đạm Đài Vô Tình một cái, trên thực tế, dung nhan này của Đạm Đài Vô Tình đẹp đến mức không thể tin nổi.
“Có lòng rồi”, Tô Minh gật đầu với mấy người Độc Cô Nguyên, sau đó anh chuyển ánh mắt sang cổ Dực, cười nói: “Vì để tính kê tôi mà đúng là cũng tính trăm phương ngàn kê nhỉ”.
Dứt lời.
.