Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1311: Chương 1311




Nói cách khác, chủ nhân của bàn tay không lồ kia còn có thân phận và địa vị cao hơn Minh Kiệt, là bậc bề trên của ông ta.
Chủ nhân bàn tay khổng lồ kia vừa nói xong.
“Đùng!”
Đỉnh Thần Ma và bàn tay khổng lồ đến vô cùng vô tận xuất hiện trước mặt Minh Viêm đã va vào nhau.

Rõ ràng, đỉnh Thần Ma khẽ run lên, có vè có chút không chịu nổi.

Song cũng chỉ khẽ run lên mà thôi.

Còn bàn tay khổng lồ kia lại trực tiếp chia năm xè bảy, vỡ vụn! Giống như ảo giác, chưa
từng xuất hiện vậy.
Minh Viêm gặp nguy hiểm rồi, thật sự nguy hiểm rồi!
Lúc này, ý chí Đại Đạo ra tay thì bị Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh dễ dàng ngăn cản.

Mà bàn tay khổng lồ của lão tổ tộc Minh lại bị đỉnh Thần Ma nghiền nát, không ai có thể cứu hắn ta nữa.

Trong con ngươi Minh Viêm, một kiếm kia của Tô Minh đã đến ngay trước mặt! Bá đạo, khủng bố chém thẳng tới!
Minh Viêm sợ đến mức không thốt lên nổi một câu cầu cứu hay bất cứ tiếng hét nào, giống như bị lưỡi hái thần chết khóa chặt lại.
“Tô Minh, nếu cậu bỏ qua cho hắn ta thì điều gì bổn tọa cũng có thể đồng ý với cậu hết!”, trong giây phút sống còn ấy, ý chí Đại Đạo trên bầu trời chợt quát, trong giọng nói thê mà
lại có chút cầu xin cùng mặc cả.
Đúng là khó tin.
Là ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên mà lại bị dồn đến nước này?
Đương nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa việc sự sống chết của Minh Viêm cực kỳ quan trọng với ý chí Đại Đạo, chứng tỏ hắn ta chắc chắn có thân phận không hề đơn giản trong tộc Minh.
“Khỏi, dù gì ông với tôi cũng không chết không ngừng rồi, không phải sao?”, Tô Minh khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn ý chí Đại Đạo, khóe miệng nhếch lên vẽ nên một nụ cười cực kỳ bá đạo.
ờ trước mặt Tô Minh chẳng khác gì một con kiến, không bằng một con gà.
“Đừng giết tôi, tôi”, Minh Viêm vẫn muốn sống và định cò kè mặc cả với Tô Minh.
Thê nhưng, Tô Minh hoàn toàn không cho ông ta cơ hội cầu xin tha thứ.

Anh cười, giơ tay lên, một ngọn lửa bập bùng trên đầu ngón tay, rồi bay về phía lồng giam không gian.

Sau đó, chẳng còn sau đó vì Minh Viêm đã hóa thành cát bụi.

“Thượng phẩm Hỗn Độn Thái u Hỏa đúng là dùng tốt thật”, Tô Minh thầm nghĩ.
Bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa đã tiến hóa thành thượng phẩm Hỗn Độn, có sự bay vọt về chất.

Đơn giản vì khi anh giết chết Minh Viêm đã lấy được một loại mồi lửa khác.

Đó là Minh Hỏa.
Sau đó đã bị kho tàng huyết mạch cắn nuốt, rồi nhổ ra cho Thái u Hỏa.

Thái u Hỏa lập tức mạnh lên, thoáng chốc đã nhảy lên một nửa cảnh giới lớn, cực kỳ khoa trương.
Sau khi Minh Viêm chết đã để lại
tới, tuy có lẽ mỗi người trong tộc Minh đều có thể kế thừa ngọn lửa có cấp bậc Bỉ Ngạn Hỏa như này.

Nhưng Tô Minh có thể khẳng định, không phải ai trong tộc Minh chết đều có thể để lại Minh Hỏa.

E rằng chỉ có mình Minh Viêm sau khi chết mới có thể để lại.
Minh Viêm, chắc chắn có thân phận cực kỳ đặc biệt.
Từ việc sau khi chết đã để lại một mồi lửa này, rồi lão tổ tộc Minh cũng ra tay cứu và ý chí Đại Đạo sụp đổ đã đủ chứng tỏ được điều đó.
Đương nhiên, những chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là anh đã kiếm được một vố lớn!
Mồi lửa cấp bậc Bỉ Ngạn Hỏa khiến cho Thái u Hỏa không có mấy tác dụng với Tô Minh, lập tức làm sức mạnh của anh tăng lên hơn gấp mười lần, mà còn xứng với cảnh giới và thực lưc hiên tai của anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.