Khóa ngọc không ngừng run rẩy nhưng chưa bị nứt vỡ, chỉ bị xước nhẹ.
“Chất liệu cùa khóa ngọc này đúng là kinh khủng”, Tô Minh thầm nghĩ.
Anh tưởng rằng chém ra một kiếm là khóa sẽ vỡ tan.
Dù sao thì thực lực hiện giờ của anh có thể phát huy được uy lực khó tưởng tượng của Ma La Kiếm.
Trong tình huống này mà dùng hết sức, lại không làm vỡ tan miếng ngọc thì đúng là khó tin.
Tô Minh còn chấn động thì nói gì đến Phong Vũ Vân.
Cô ta đờ người ra.
Cô ta… Đang nhìn thấy gì thế này? Khóa ngọc có vết xước? Trời ơi! Đúng là xước thật! Mấy năm nay cô ta dùng biết bao loại bảo vật để phá khóa bao nhiêu lần mà đều không hiệu quả…
Quả nhiên sau đó…
Tô Minh lại tiếp tục vung kiếm trong tay lên, chớp mắt đã xuất ra hơn chục kiếm.
Dường như tích tụ mùi vị hủy diệt và sắc bén đến ghê người.
Cuối cùng, sau tầm 13 kiếm thì…
“Két!” cuối cùng khóa cũng được mở ra.
Đồng thời, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng: “Tô Minh! Vận chuyển kho tàng huyết mạch, nuốt trọn đi!”
Trên thực tế, không cần thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng…
Trong lúc khóa ngọc bị chém ra thì Tô Minh đã cảm nhận được thứ mình khao khát nhất… Chính là quy luật.
Bởi vì tiêu diệt được Minh Kiệt và đại đạo quả vị thì Tô Minh như ngưng tụ được mấy ngàn loại quy luật khác nhau, sức mạnh tăng lên gấp chục lần.
Vốn tưởng rằng trong thời gian ngắn thì sẽ khó khiến quy luật thành thục hơn.
Nào ngờ…
Wao!
Đúng là niềm vui bất ngờ.
Lúc khóa ngọc mở ra, Tô Minh ngửi thấy khí tức của rất nhiều quy luật.
Anh không do dự mà vận chuyển kho tàng huyết mạch, thoắt cái đã nuốt trọn.
Đã thật!
“Có khoảng một ngàn quy luật”, Tô Minh thầm đoán, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Pháp Tắc Trường Hà cộng với hơn ngàn quy luật nữa, chắc có thể nâng cao sức mạnh một cách đáng sợ.
“Hiện giờ Pháp Tắc Trường Hà của mình đã chứa hơn 4000 quy luật rồi, chỉ dựa vào Pháp Tắc Trường Hà là mình đã có thể giết được tu giả võ đạo ở cấp bậc Đại Đế trung vị bảy tám chuyển rồi chăng?”, Tô Minh không tự kiêu và cũng không ăn nói hàm hồ.
Pháp Tắc Trường Hà của mình đúng là mạnh quá mức.
Tô Minh có được lợi ích lớn, và Phong Vũ Vân cũng không thất vọng.
Lúc khóa ngọc nứt, hạt ngọc lập tức rơi xuống lông mày của cô ta.
Hạt ngọc đó dường như vốn thuộc về Phong Vũ Vân vậy.
Chỉ sau mấy hơi thở, sắc mặt của cô ta đỏ ửng, kích động vô cùng..