Đội trưởng đội Pháp Tắc cũng sắp khóc đến nơi.
Đội Pháp Tắc của họ bắt đầu từ hòm nay chắc phải cày ngày càng đêm, mất tầm mấy chục triệu năm thì may ra mới bổ sung lại được lầu Pháp Tắc chăng?
Thật sự tưởng rằng quy luật dễ nắm bắt thế sao?
Đặc biệt là 300 quy luật ngoại vực.
“Khụ khụ! Một chút bất cẩn thòi”, Tò Minh ngại ngùng, nói.
Nói thật, anh định để lại những quy luật trùng lặp và vò dụng, nhưng không làm được.
Bởi những quy luật trùng lặp và vô dụng đó, khi gặp Pháp Tắc Trường Hà cứ như chuột gặp mèo, bị huyết mạch khống chế thì phải làm sao?
“Cậu chủ Tô! Tôi… Tôi xin lỗi, là tòi ngu dốt!”, lúc này ông Lâm đi lên, cung kính khom người, nói.
Ông ta thật sự khâm phục.
Trước đó ông ta còn nhắc Tò Minh phải lượng sức mình.
Nhưng hiện giờ thì…
“Õng Lâm quá lời rồi!”, Tò Minh cười nói.
Anh biết, trước đó
ông Lâm nhắc nhở mình cũng là ý tốt, nên anh cũng không trách cứ gì.
Lúc này Tô Minh lập tức nhìn về phía Hà Kim Thú.
“Cảm ơn lời chúc của anh”, Tô Minh nói.
Trước khi vào lầu Pháp Tắc, Hà Kim Thú chúc Tô Minh với giọng bỡn cợt là chúc anh có thể phá được kỷ lục 69 quy luật.
Lời nói vừa dứt thì Hà Kim Thú như muốn suy sụp, như sắp bùng nổ.
Cũng may là Lưu Mộc Sàn đưa Hà Kim Thú đi.
Nếu không, Lưu Mộc Sàn chỉ e bắt đầu từ hòm nay trong lòng đồ đệ của mình sẽ có một bóng đen ngự trị.
Sau đó Tô Minh nhìn lên hư không rồi thoắt cái đi đến đó.
“Tống tiền bối!”, Tò Minh chào hỏi Tống Xạ Sơn, sau đó lại khom người với bốn lão quái vật ở xung quanh Tống Xạ Sơn: “Tô Minh kính chào các vị tiền bối”.
Ai nên lịch sự thì Tô Minh vần phải lịch sự.
“Cậu đúng là…”, Tống Xạ Sơn vừa tò mò vừa tự hào.
Tô Minh đúng là… Đã không ra tay thì thôi, mà ra tay thì kinh thiên động địa.
Một người có thể khiến lầu Pháp Tắc đứng sừng sững ở học viện Hỗn Độn mấy tỷ năm mà thành ra thế này…
Còn bốn lão quái vật nhìn Tô Minh với vẻ hứng thú.
“Chàng trai! Nói chuyện chút đi!”, một ông lão mắt chột mặc áo vải nói.
“Được ạ!”, Tô Minh vui mừng nói.
Anh cũng muốn nói chuyện.
Một giây sau, không gian đột nhiên xoay chuyến.
Tò Minh phát hiện mình đã đến núi sau trường.
Sau núi là một không gian khác biệt.
Ở đây cũng có núi, có sông.
Một không gian nhỏ.
Một không gian vô cùng yên tĩnh, vô cùng thú vị.
ở bên cạnh hồ trong không gian nhỏ này có bốn túp lều tranh.
Bốn túp lều nối liền nhau vây quanh một bàn trà bằng gỗ.
“Cậu nhóc! Ngồi đi!”, bốn ông lão ngồi xuống rồi nói với Tô Minh.
Sau đó, ông lão áo vải giơ tay lên thì thấy trên bàn xuất hiện năm cái bát.
ông ta vung tay cái nữa thì cách đó khá xa, một bình rượu hồ lò hóa thành luồng ánh sáng bắn lại phía tay ông ta.
Ông lão mở bình rượu ra, mùi rượu thơm lập tức tản ra.
“Rượu ngon!”, Tò Minh tán
thưởng.
Ông lão đó rót rượu cho Tô Minh và ba lão quái vật còn lại.
“Uống nào!”, ông lão uống cạn rồi nói: “Cậu nhóc! Tòi là Lò Hư”.
Sau đó ông ta lần lượt giới thiệu ba lão quái vật còn lại: “Đây là Đồ Thương, Bạch Kiếm, Mục Huyền”.
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cũng đáp lời.
“Tô Minh! Với thực lực và thiên phú võ đạo của cậu thì không cần vào học viện Hỗn Độn làm gì, đến nền văn minh cấp hai là được rồi.
Cậu đến học viện Hỗn Độn là có nguyên do đúng không?”, Lô Hư rót rượu cho mình, nói.