Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1496: Chương 1496




“Nhưng kiếm hồn đến bây giờ vẫn chưa bị khuất phục.

Đến giờ, điều dễ nhìn thấy trong thành Hủy Diệt chính là lò luyện hồn Lục Đạo bị treo lơ lửng ở đó”.
Trong lúc nói, Lò Hư nói với giọng vô cùng kính phục đối với kiếm hồn kiếm Xương.
“Tòi muốn xuống dưới”, Tò
Minh ngưng giọng nói.
Anh không đợi được nữa, sát ý đã sục sôi.
“Không được!”, Lô Hư lắc đầu nói: “Cậu nhóc! Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng hiện giờ mà xuống thì không cứu được kiếm hồn kiếm Xương mà còn tự tìm cái chết”.
“Cậu nhóc! Kẻ thù kiếp trước của cậu ở trong thành Hủy Diệt cũng chính là những kẻ từng chạy trốn khi giao đấu với cậu chỉ còn lại mấy người.

Thời gian dần tròi, bởi vì kiếp trước bị cậu đánh trọng thương dẫn đến thọ nguyên không đủ, phần lờn
không sống nổi bao lâu nhưng vẫn cố sống.

Hiện giờ cậu mãi mãi không phải là đối thủ của chúng.

Huống hồ, hậu thế của những kẻ đó cũng không phải là người mà cậu có thể so sánh được”, Bạch Kiếm nói, giọng nói lạnh lùng nhưng trong giọng nói là vẻ quan tâm và nhắc nhở.
“Những kẻ trong thành Hủy Diệt mạnh đến nỗi nào?”, Tô Minh hỏi.

Mặc dù đã không đợi được nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.
“Không chỉ có một người ở cấp bậc Tiên Vương đâu”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói.

Cấp bậc Tiên Vương?
Sau cấp bậc Tiên Nhân là cấp bậc Tiên Vương.
Sắc mặt Tô Minh có chút khó coi.
Nếu là cấp bậc Tiên Vương thì rõ ràng hiện giờ anh không phải là đối thủ, cách biệt quá lớn.
Nhưng lẽ nào cứ đế mặc kiếm hồn sống không bằng chết ở dưới đó.
Tô Minh trầm ngâm.
“Cậu nhóc! Đứng gây áp lực
cho mình.

Cậu rất ưu tú, theo như tôi thấy thì hiện giờ cậu còn giỏi hơn cả kiếp trước của mình”, Lò Hư nói tiếp: “Hơn nữa, hiện giờ kể cả cậu muốn xuống dưới cũng không thể.

Bốn chúng tôi thật sự có cách đưa cậu xuống dưới nhưng cần có thời gian nhất định.

Đợi đến lúc núi Trấn Thủ yếu nhất thì mới có cách đưa cậu xuống.

Cứ 999 năm vào ngày trăng rằm sẽ là lúc núi Trấn Thủ yếu nhất.

Hiện giờ cách lúc đó vẫn còn hơn 743 năm.

ít nhất cậu cũng phải đợi sau 743 năm mới có thế xuống”.
Tò Minh gật đầu.

Anh nắm chặt nắm đấm
nhưng lại bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Nếu bồng bột cũng không giải quyết được vấn đề.
“Cảm ơn bốn vị tiền bối”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi chắp tay nói.
“Cậu nhóc! Trong 700 năm nay thực lực của cậu chắc vẫn có thể tăng thêm một chút, nếu không thì không đủ đến thành Hủy Diệt đâu.

Nếu cậu muốn thì tôi bằng lòng chỉ dẫn cho cậu, không khiến cậu thất vọng đâu”, Bạch Kiếm đột nhiên nói.
“Tất nhiên là tôi muốn rồi ạ”, Tô Minh không nhìn thấy rõ cảnh giới của bốn người này nhưng trực giác nói cho anh biết, chắc họ đều ở cảnh giới Tiên Vương.
Trong đó, Bạch Kiếm là cường giả vô cùng giỏi về kiếm đạo.
Bởi vì, kể cả mình có kiếm ý Thất Đoạn đỉnh phong nhưng lúc này ở trước mặt Bạch Kiếm vẫn có cảm giác kiêng kị và nguy hiếm.
Hiển nhiên, Bạch Kiếm về kiếm đạo có thực lực hơn hẳn mình.
Đúng lúc này…
“Này cậu nhóc! Cậu gặp phiền phức rồi! Xem ra cậu thật sự đắc tội với Mộng Li Khinh Đàn rồi đấy.

Chẳng phải nói là trong vòng ba tháng sẽ chiến đấu với cậu sao? Không ngờ mới mấy ngày mà cô ta đã quay về rồi”, Lô Hư đột nhiên đứng dậy, cười nói.

Trong lời nói có chút kiêng kị.
“Mộng Li Khinh Đàn không đơn giản! Tô Minh! Nếu cậu muốn thắng thì khó lắm đó.

Nhưng cậu giao đấu với cò ta một lần cũng tốt, thu hoạch không ít đâu”.
“Đến nhanh vậy sao?”, Tô Minh cười nói: “Bốn vị tiền bối! Tòi xin ra ngoài ứng chiến”.
Đúng lúc này…
Cả học viện Hỗn Độn một phen chấn động.
What!
Mộng Li Khinh Đàn quay về rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.