“Không!”, bà lão tuyệt vọng gào thét, thế nhưng chỉ còn lại một tiếng gào thét này thôi, bởi vì mắt thường cũng có thể thấy vị trí trái tim bị Ma La Kiếm xuyên qua của bà ta đang lan ra khắp cơ thể, cả người bà lão giống như một bông tuyết màu đen, hóa thành từng mảnh từng mảnh, ngay cả thần hồn cũng giống như thế.
Trong chớp mắt giết bà lão, Tô Minh bỗng nhiên quay đầu.
“Trốn được sao?”, Tô Minh quát, chỉ thấy giờ phút này hai người bảo vệ của Tử Hoàn đang hợp sức đánh xuyên qua hư không, một lần mà có thể xuyên qua tận tám trăm dặm hư không, tạo ra một cái lỗ đen, hai người dùng hai tay nâng Tử Hoàn bị dọa sợ, muốn sải bước tiến vào lỗ đen trong hư không để chạy trốn.
“Tam hoàng tử, đi…”, Tô Minh vừa quay đầu, trái tim của hai lão già bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám cứ như muốn ngừng đập, hoàn toàn không hề do dự nữa, hai người cùng hợp sức ném Tử Hoàn vào trong lỗ đen hư không.
Mà hai người bọn họ thì quay người, muốn ngăn cản Tô Minh tranh thủ chút thời gian cho Tử Hoàn.
Có thể nói, vào lúc sống chết, biểu hiện của hai người bảo vệ rất hợp lý.
Đây là muốn dùng mạng của mình để đổi lấy một chút hy vọng sống cho Tử Hoàn.
Nhưng mà...
Đáng tiếc!
“Trấn cho tôi!”, Tô Minh nghiêm nghị quát lớn, thúc đẩy bia Huyền Diệu trấn áp về hướng hai lão già cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám kia.
Đồng thời, Tô Minh vung Ma La Kiếm ra.
Chỉ trong chốc lát.
Vậy mà Ma La Kiếm cũng chui vào lỗ đen hư không.
Lao về hướng Tử Hoàn đã bị ném vào.
Một màn này khiến hai người bảo vệ của Tử Hoàn quá sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, khàn giọng rống to: “Không được!”
Còn chưa dứt lời.
Bia Huyền Diệu bỗng nhiên phóng đại như che lấp cả bầu trời.
Vô cùng vô tận.
Sức mạnh kinh khủng tựa như Thần Sơn.
Trút xuống.
Nghiền ép.
“Cút!”, hai người bảo vệ dùng hết sức, thậm chí còn thiêu đốt cả chân khí trong người, hai người nâng nắm đấm lên đập lên trên trời, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra vô số quyền liên tục...
Nhưng mà...
Quyền ấn gào thét, va vào dưới bia Huyền Diệu lại chỉ như gãi ngứa.
Bia Huyền Diệu phai mờ dần.