“Côn Thương, cũng không tệ mà!”
“Huống hồ, vào ba ngày sau, Diệp Mộ Cẩn à, với tính cách của người đàn ông Tô Minh của cô, nhất định anh ta sẽ đến đám cưới của tôi làm ầm làm ĩ, đúng không? Haha... Đến lúc đó chính là ngày giỗ của Tô Minh!”
“Côn Thương đã nói rồi, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong! Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, chỉ chờ Tô Minh tự dâng mạng đến trước cửa!”
“Diệp Mộ Cẩn, bò sát mãi là bò sát, loài giun dế đến từ tầng Võ thấp như cô mà muốn trở mình à, chết cũng đừng nghĩ tới!”
“Cho dù là người đàn ông Tô Minh của cô thì cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một con chó chết! Đừng nhìn thấy người đàn ông của mình tạo ra bao nhiêu thần tích, dường như, phía sau còn có chí cường giả hỗ trợ mà lầm, haha... Đáng tiếc, thứ thực lực này, thứ huyết thống này là không thể thay đổi được nữa rồi, cao quý và thấp hèn, vốn có bản chất khác biệt!”
“Diệp Mộ Cẩn, cô yên tâm đi, ba ngày sau, bổn thánh nữ nhất định sẽ trừng to hai mắt nhìn người đàn ông của cô chết dần chết mòn trong tuyệt vọng như thế nào!”
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc là Diệp Mộ Cẩn cô đã chết rồi, không thể nhìn thấy cảnh bổn thánh nữ kết hôn với Côn Thương, không thể nhìn thấy dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của người đàn ông mình yêu, quả thực là đáng tiếc mà!”
Phượng Nguyên rất phấn khích.
Càng nghĩ càng phấn khích!
Thời gian…
Dần trôi qua.
Thời gian ba ngày, chớp mắt đã tới ngày.
Hôm nay chính là ngày cưới của Côn Thương và Phượng Nguyên.
Sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng.
Ngưỡng La Thiên.
Nhà họ Nhan.
“Cậu chủ Tô, anh sắp phải đi rồi sao?”, Nhan Sở Ngọc hỏi, có chút không nỡ.
Khoảng thời gian này, Tô Minh vẫn luôn ở nhà họ Nhan, thỉnh thoảng lại chỉ điểm cô ta, làm hậu thuẫn cho cô ta, khiến Nhan Sở Ngọc cảm thấy rất an toàn, thậm chí khiến cô ta có chút ỷ lại. Hàng ngàn vạn phần ngưỡng mộ luôn bị đè nén trong lòng mà cô ta không dám biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì, cô ta cảm thấy, bản thân hiện giờ còn không xứng với Tô Minh, cho dù là làm nha hoàn bên cạnh anh thì cũng là không đủ tư cách.
Nói cho cùng, từ khoảnh khắc đầu tiên Tô Minh bỗng nhiên bước vào cuộc đời mình với phong thái vô cùng mạnh mẽ và tài năng, Nhan Sở Ngọc tự nhiên có chút tự ti.
“Đúng vậy!”, Tô Minh gật đầu, xoa đầu Nhan Sở Ngọc: “Sở Ngọc, chăm chỉ tu luyện, thiên phú võ đạo của cô không tồi, tương lai sẽ đạt được thành tựu thôi!”
Nhan Sở Ngọc gật đầu một cách nghiêm túc, trong lòng cô ta có ý tưởng riêng nên đương nhiên cô ta phải chăm chỉ, nỗ lực tu luyện cho thật tốt, bằng không thì sao tương lai còn cơ hội gặp lại Tô Minh chứ? Thậm chí, còn có cơ hội trở thành người ở bên cạnh anh, đúng không?
Tu luyện tốt ít nhất có thể nhìn thấy bước chân của Tô Minh, đó là hy vọng duy nhất.
“Nếu trong vòng một trăm ngàn tuổi mà cô có thể bước vào cảnh giới Thiên Diễn, tới lúc đó, hãy rời khỏi Ngưỡng La Thiên, tìm một thế lực đỉnh cấp để gia nhập, ở trong thế lực đỉnh cấp, con đường võ đạo của cô mới càng tiến xa hơn”, Tô Minh suy nghĩ một chút, sau đó lại nói, võ đài của Ngưỡng La Thiên vẫn còn quá nhỏ.
“Vâng vâng”, Nhan Sở Ngọc gật đầu đầy nghiêm túc: “Cậu chủ Tô, anh phải cẩn thận, tôi...”
“Được rồi, Sở Ngọc, có duyên sẽ gặp lại”, Tô Minh cắt ngang lời Nhan Sở Ngọc, thân ảnh nhất động, biến mất nơi chân trời.
Nhan Sở Ngọc hồi lâu không nói gì, đứng tại chỗ.