Có lẽ nếu cho Tô Minh thời gian vô hạn để trưởng thành, thì một ngày nào đó anh sẽ phi thăng đến vực Hỗn Độn.
Nhưng dù thế thì cũng đâu đủ tư cách để trở thành người đàn ông của Quan Khuynh Thành? Đùa cái gì vui thế không biết?
Dù ở vực Hỗn Độn, những thanh niên tài giỏi bậc nhất cũng không có tư cách ảo tưởng theo đuổi được người con gái trước mặt!
Đế Côn Đằng nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, cứ cảm thấy tam quan và lý trí của mình đều bị phá vỡ.
“Xoẹt!”
Trả lời Đế Côn Bằng là một ngón tay khác.
Chỉ ấn Hỗn Độn!
“Đáng chết!”, hơi thở nguy hiểm ập đến, nguy cơ sống còn lao về phía mình, Đế Côn Đằng khẽ quát một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, vội vàng dùng Vương Thạch Hỗn Độn để chắn trước người.
Trên thực thế, Đế Côn Đằng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác.
Nhưng, trước đòn tấn công chứa dòng khí Hỗn Độn tinh khiết thế này, tất cả mọi thứ đều vô dụng, chỉ có Vương Thạch Hỗn Độn có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Sát ý của Quan Khuynh Thành ngày càng dày đặc.
Đòn tấn công đó vẫn chưa chạm vào Vương Thạch Hỗn Độn thì một chỉ ấn khác đã được tung ra.
Ham muốn giết người cực kỳ kiên định.
Đôi mắt xinh đẹp đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đế Côn Đằng, như thể đang nói: Để tôi xem Vương Thạch Hỗn Độn đó có thể gắng gượng được bao lâu?
Cùng lúc đó.
Cả người Tô Minh đang chìm trong thế giới đỏ như máu.
Vô biên vô hạn.
Không có một vật thể sống hay linh hồn nào.
Chỉ có một mình anh trong cái thế giới khổng lồ ấy.
Hơn nữa, Tô Minh phát hiện, hình như anh chẳng hề có hình dạng hay bóng dáng gì.
Suy nghĩ chợt thay đổi, ngàn giọt máu thay đổi.
Cực kỳ quỷ dị.
“Hình như nơi này… Là không gian bên trong bảo tàng huyết mạch”, Tô Minh đoán: “Phải làm sao để ra ngoài?”
Trong thế giới Huyết Sắc mờ mịt này không có điểm cuối.
Ra khỏi nơi này là một vấn đề.
Tô Minh đi tới theo bản năng.
Đi tới.