Trong lòng ông ta bất mãn cực kỳ.
Nhưng không dám nói lại.
Ông ta có cảm giác Trì Tiêu rất nguy hiểm!
Thậm chí, mức độ nguy hiểm của người này còn cao hơn cả thành Hủy Diệt.
“Sao không nói gì cả?”, Trì Tiêu hừ lạnh, đưa mắt về phía Vương Thừa Quy.
Ông ta cũng có mặt trong đám người ra sức phá hủy đại trận linh mạch số bốn vừa rồi: “Phó viện trưởng Vương, ông cho ý kiến thử xem nào… Tính cách và thực lực của Tô Minh là như thế nào đây? Tôi thật sự rất tò mò”.
“Đó là một người trẻ tuổi, thiên phú cũng tạm được nhưng cực kỳ ngạo mạn, không nể mặt ai.
Thời gian trước, tại học viện người này đã bộc lộ cảnh giới Tiên Nhân, từng giết một tu giả võ đạo cảnh giới Tiên Nhân tầng ba và một tu giả võ
đạo cảnh giới Tiên Nhân tầng sáu”, Vương Thừa Quy kính cẩn đáp.
“Ồ? Lợi hại thế à, tôi sợ chết đi được!”, Trì Tiêu chậc lưỡi, tỏ ra sợ hãi một cách khoa trương: “Có khi nào hắn sẽ xuất hiện đột ngột rồi xuống tay với tôi không? Sợ thật đấy”.
“Cậu Trì nói đùa rồi!”, Vương Thừa Quy gượng cười: “Sao có thể so sánh cậu ta với cậu Trì đây chứ? Cậu ta có mạnh đến mấy thì sức chiến đấu cũng chỉ nằm ở cảnh giới Tiên Nhân thôi.
Dù thời gian qua có tiến bộ thì cùng lắm cũng là cảnh giới Tiên Vương, trong khi cậu Trì đây là cảnh giới Tiên Tôn cao cao tại thượng… Chỉ cần một đầu ngón tay thôi là có thế đè chết cậu ta rồi”.
“Vậy sao?”, Trì Tiêu hỏi ngược lại, nụ cười chợt tắt, nét mặt bỗng trở nên lạnh như băng.
Hắn nhìn sang bọn giáo viên và học sinh muốn đánh sập đại trận linh
mạch số bốn: “Vậy mấy người còn sợ gì nữa? Đánh tiếp đi chứ!”
Câu vừa dứt.
“Đánh, đánh mau lên! Đại trận linh mạch số bốn sắp vỡ rồi!”, Vương Thừa Quy gào lên.
Ngay sau đó.
“Bum bum bum…”
Cuộc tấn công lại tiếp diễn.
Mạnh bạo hơn, không còn dè chừng như trước.
Đại trận linh mạch số bốn lung lay sắp đổ, những vết nứt lan rộng.
mặt.
Bạch Kiếm và ba người kia nhăn
“Dừng lại hết…”, Bạch Kiếm muốn khiển trách.
“Chát!”, không ngờ ông ta chưa kịp nói xong đã bay ra ngoài, một bên mặt thấm đẫm máu, xương gò má cũng gãy…
Bạch Kiếm văng ra mấy trăm mét rồi va đập xuống nền đất, nằm yên tại đó.
Không rõ thương thế nặng thế nào.
“Từ giờ trở đi, bốn lão già khốn kiếp các ông câm miệng lại cho tôi, không nghe lời là ăn tát đấy”, Trì Tiêu cười tươi rói, dọa dẫm nhóm bốn người Bạch Kiếm với ánh mắt lạnh lùng.
Cùng lúc đó.
“Rắc rắc rắc…”
Vỡ rồi.
Đại trận linh mạch số bốn vỡ rồi.
Vỡ rồi!
Dưới mắt bao người.
Nó đã bị đánh cho tan nát.
Một bóng người hiện ra trước mắt
Đó là Tô Ly đang run rẩy.
“Tô Ly, trốn lâu ghê nhỉ? Con khốn! Có ngon thì mày trốn tiếp đi!”, thấy Tô Ly, đám đông kích động chửi bới.
Có người còn ra tay với Tô Ly.
May thay, Mộng Li Khinh Đàn đến bên cạnh cô ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Và giúp cô cản lại những đòn công kích.
Cảnh giới của Mộng Li Khinh Đàn hiện nay đã là Tiên Nhân tầng bảy đỉnh phong, cực kỳ mạnh, ít nhất có thể ung dung ngăn chặn các đòn tấn công hỗn loạn của bọn học sinh và những người có chức vụ cao mà không gặp khó khăn gì.
Phong Vũ Vân cũng đứng bên cạnh Tô Ly.
“Sư tôn, con… con phải đi giúp Tô Ly”, trên trời, Quân Tốc Tốc cắn răng nói, không chờ Tống Xạ Sơn đồng ý đã đi xuống, đến bên Tô Ly.
“Ầm ‘âm ầm…”, địa mạch dưới lòng đất bỗng nhiên lên cơn chấn động, rung chuyển không ngừng.
Biên độ vô cùng lớn.