“Uỳnh!”, ngọn núi khổng lồ như chống đỡ cả nền trời trong học viện Hỗn Độn đã… đã đứt lìa.
“Thành Hủy Diệt xuất hiện rồi!”, Bạch Kiếm và ba vị Thái Thượng trưởng lão ngẩng phắt đầu nhìn đỉnh núi lìa thân.
Bạch Kiếm lẩm bẩm, trong đôi mắt đục ngầu ngổn ngang cảm xúc cùng sự tuyệt vọng khôn cùng.
Một lát sau.
Một tòa thành trì sừng sững trước mặt tất cả mọi người.
Đó là một thành trì đen như mực.
Quy luật Hủy Diệt vô cùng vô tận bao phủ cả thành trì.
Bên cạnh đó còn có chú thuật địa ngục.
Ngoài ra, ở bốn góc thành trì còn treo một sợi xiềng xích to lớn.
“Rầm!”
Thành trì nện lên sân tập võ của học viện Hỗn Độn.
Vừa đáp xuống đất, nó tỏa ra hơi thở tử vong và sát khí cuồn cuộn cuốn lấy bốn phương tám hướng như một cơn sóng thần.
“Chết tiệt!”, Bạch Kiếm gầm lên:
“Cản nó lại!”
Bốn người đồng loạt hành động.
Trận pháp phòng ngự tức thì hình thành.
Bao bọc tất cả học sinh và giáo viên có mặt ở đây.
Vừa kịp bọc lại đến người cuối cùng.
“Oanh oanh oanh oanh…”
Trận pháp rung lắc dữ dội.
Dễ thấy, khi sát khí, huyết khí cùng khí tức hủy diệt va chạm vào cái lồng được tạo bởi trận pháp.
Tuy nó không vỡ ngay nhưng ánh sáng mờ nhạt hẳn.
Nứt ra một đường.
Nhóm Bạch Kiếm tái mặt.
Các học sinh và giáo viên cũng thót tim
Họ sợ hãi tột độ.
Bạch Kiếm và ba vị Thái Thượng trưởng lão đều có cảnh giới Tiên Vương, trận pháp phòng ngự do cả bốn người hợp sức tạo ra vậy mà… vậy mà không
cản nối một lần tấn công của khí tức từ thành Hủy Diệt ư?
Ngay lúc này.
“Khà khà… không khí trên này thật trong lành! Say đắm lòng người làm sao!”, một ai đó dẫn đầu đi ra khỏi thành Hủy Diệt, người nọ là một người đàn ông, trên người mang theo một cây đao đã gãy nửa, thân hình cao lớn vạm vỡ, mặt mũi xấu xí, trên mặt còn chằng chịt rất nhiều mụn nhọt, chúng dày đặc, che lấp cả đôi mắt lẫn cái mũi, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Quan trọng là… thực lực của người nọ chính là cảnh giới Tiên Vương tầng bảy!
Vả lại, hơi thở người nọ tỏa ra đầy áp lực, trầm lặng, sát khí ngút trời, sức chiến đấu thực tế có lẽ còn mạnh hơn những người đồng cảnh giới!
“Độc La, sai người…”, ngay sau khi người nọ bước ra, lại có người đi ra khỏi thành Hủy Diệt, đó là một người đàn ông có vóc dáng thấp bé, trong ta còn cầm một thanh loan đao sẫm màu máu trông cực kỳ chói mắt.
Gương mặt người nọ cũng rất xấu xí, đầu trọc, thế nhưng chẳng hiểu sao lại có râu, đôi mắt thì nhỏ xíu, tạo cho người khác một cảm giác rất nham hiểm, xảo quyệt.
Và người nọ cũng ở cảnh giới Tiên Vương tầng bảy.
“Khà khà, trên này thật tuyệt!”, tiếp theo, lại có một người phụ nữ đi ra khỏi thành Hủy Diệt, người phụ nữ trông khá đẹp, làn da trắng bệch, trắng một cách thiếu sức sống, trang điểm diêm dúa, mặc một chiếc váy đỏ dài thướt tha, trong tay còn cầm một cây roi bằng kim loại, một đầu của nó trông như đầu rắn.
Hơi thở của người phụ nữ nồng nặc mùi máu tanh, chỉ với một nhịp thở đã khiến
không khí xung quanh ngập mùi máu, cô ta liếm môi, trông hơi say, đôi mắt nhắm hờ, hít thở thật sâu.
Thực lực của cô ta lại chính là cảnh giới Tiên Vương tầng tám.
Theo sau, lục tục có vài người nữa đi ra khỏi thành Hủy Diệt, bọn họ không hề yếu, hầu như không có ai có thực lực dưới cảnh giới Tiên Vương!