Thế nhưng.
Sau phút chốc.
Hàng trăm kiếm tu đám Trịnh Càn đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi, khóe miệng của từng người đều có máu tươi, kiếm trong tay như muốn đứt gãy, kiếm cơ suýt chút nữa là bị chấn nát!!
Bọn họ vậy mà… vậy mà không thể tới gần Tô Minh.
Đại khái cách Tô Minh khoảng 30 mét là an toàn, tiến thêm vào trong 30 mét là có vết tích sát thương vô hình do kiếm trầm bổng từ trên từng cột kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận bay ra, toàn bộ trấn áp trên người đám Trịnh Càn, suýt chút nữa đã miếu sát đám người Trịnh Càn rồi.
Quá… quá đáng sợ.
Đám người Trịnh Càn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu như cưỡng ép tiếp cận Tô Minh thêm nữa thì uy lực khiếp sợ của ngục tù kiếm trận kia e là càng dữ dằn hơn, hoàn toàn có thế trực tiếp chôn vùi bọn họ.
“Đừng… đừng tiếp cận hắn ta trong vòng 30 mét nữa!”, giọng nói khàn khàn của Trịnh Càn quát lên: “Bao vây thành vòng tròn ngoài bán kính 30 mét, bao vây chặt lấy hắn, bao vây tuyệt đối, cho dù một con ruồi cũng không thể bay qua!”
Trịnh Càn nghiên răng nghiến lợi, tâm tình dao động quá kịch liệt, rõ ràng là kiếm tu, căn cơ võ đạo có lẽ tương đối ổn định và kiên định, nhưng lúc này Trịnh Càn cũng có cảm giác như đã tấu hỏa nhập ma.
Trong ngục tù kiếm trận.
“Đây….
”, lão tổ Hoang Diệm vừa hưng phấn, vừa chấn động, cả người run rẩy, không khống chế được mà run rẩy, đôi mắt già nua không ngừng nhìn về phía Tô Minh và ngục tù kiếm trận.
Mãi không thể bình tĩnh lại.
Lão tổ Hoang Diệm đã mất ước chừng hàng tỷ năm cũng không thể mảy may đụng vào ngục tù kiếm trận, bất luận là miễn cưỡng hay là thử khai thông đều không làm được.
Ông ta thật sự đã tuyệt vọng rồi.
Có một dạo ông ta cho rằng ngục tù kiếm trận này là vô địch tuyệt đối, được che phủ tuyệt đối, bất kế ai cũng không thể mở ra.
Không ngờ.
Hiện tại… việc này quả thật còn nằm mơ hơn cả nằm mơ!
Trên không.
Ba người phụ nữ Huyền Sơ Tinh và cả hàng ngàn yêu nghiệt chỉ biết hướng mắt nhìn xuống phía dưới, chứ không quá hiểu rốt cuộc Tô Minh đã làm gì?
Dù sao, khoảng cách quá xa, hơn nữa cũng không quá hiểu đến được mức độ kiếm khắc và kiếm nguyên này.
Nhưng bọn họ chứng kiến cảnh tưởng hàng trăm kiếm tu dường như muốn tiếp cận Tô Minh vừa nãy, muốn làm điều bất lợi với Tô Minh, mắt thấy đã tiếp cận Tô Minh rồi nhưng đột nhiên người thì thổ huyết, kẻ thì bị thương, thất kinh hoảng hốt lùi lại… cảnh tượng như vậy khiến bọn họ đều bị dọa cho chết khiếp.
Đám kiếm tu đó có lẽ đại khái đều đến từ nền văn minh cấp ba, bất kể một ai cũng mạnh đến mức phát rồ!
Vậy là hơn trăm người kết hợp với
nhau, còn cả một vị Tiên Đế tầng sáu cấp độ thần thoại tọa trấn mà lại… lại đều không thể tới gần Tô Minh ư?
“Sơ Tình, anh của con e cũng không thể so sánh đánh đồng với cậu Tô…”, Huyền Tinh Bình sâu xa nói một câu, không dám trực tiếp gọi ra cái tên Tô Minh.
Cùng lúc đó.
Tô Minh càng lúc càng tỏ ra rong chơi trong thế giới kiếm.
Thỏa mãn!
Quá thỏa mãn!
Kiếm tâm đang củng cố, lột xác.
Kiếm ý đang lột xác.
Lĩnh ngộ kiếm đạo đang điên cuồng
gia tăng.
Từng khoảnh khắc, Tô Minh đều cảm nhận được bản thân dường như phảng phất đang gia tăng rồi lại gia tăng thực lực, quả thực khiến người ta mê say.
Anh tập trung tinh thần về cả tinh thần và thể xác.
Hấp thu thôn phệ từng cột kiếm trụ, cột tiếp theo.