Ma Lại cũng không chìm đắm trong sự sợ hãi mà chiến ý và lửa giận toát ra trong đôi mắt. Cả đời này hắn chưa từng thua người, trong tốp thanh niên có ai hơn được hắn đâu?
Ma Lại gào hét một tiếng.
“Phù…”, sau đó trảm đao nắm chặt trong tay, cánh tay hợp nhất với đao.
Lúc đó, dường như Ma Lại biến thành một thanh đao màu đen thuần túy.
Sắc bén.
Bá đạo.
Trên bầu trời đã xuất hiện đao ý, tạo thành mưa đao rơi xuống.
Trong không trung đều là đao ý, như muốn tiêu diệt vạn vật.
“Phù!”, cánh tay Tô Minh run rẩy, trảm đao trong tay như có linh hồn, chấn động đất trời, bao trùm hư không.
Sau đó…
Ma Lại giơ đao trong tay lên, hét lớn.
“Chém ma!”
“Chém thần!”
“Chém đất trời!”
“Chém chúng sinh!”
“Chém chính mình!”
Liên tiếp 5 đao, cứ đao sau mạnh hơn đao trước, thuần túy hơn và đao ý cũng khủng khiếp hơn.
Lúc hét ‘chém chính mình’ thì đao ý của Ma Lại đứng vững ở cấp bậc phản phác quy chân, rõ ràng toàn thân đều hóa thành một vòng đao ý.
5 đao liên hoàn bổ nhào về chữ ‘Hưu’ ở trên không trung.
Nó xông đến đánh trực diện với chữ ‘Hưu’, khí thế ngút trời.
Rất nhiều người trong cung điện đều nuốt nước bọt, vô cùng chấn động…
Bất luận là Tô Minh hay Ma Lại thì thực lực đều vô cùng mạnh!
Mạnh ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Ma Trăn là bố, lúc này cũng gật đầu, cảm thấy hài lòng về năm đao của con mình.
“Đúng là có chút thực lực”, Tô Minh lẩm bẩm. Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
“Trấn!”, mặc dù dùng đá Hỗn Độn Trấn Binh hơi quá đáng nhưng tại sao lúc này không dùng?
Ai bảo hắn dùng thanh đao đó, là Chí Bảo Hỗn Độn cơ mà?
Là Chí Bảo Hỗn Độn thì phải dùng đến đá Hỗn Độn Trấn Binh để trấn áp.
Cùng với tiếng ‘Trấn’ của Tô Minh vang lên thì một hòn đá xuất hiện trước mặt anh.