Hai cái chạm vào nhau mà không phân cao thấp.
Đúng là ngang tài ngang sức.
Lúc này, chữ ‘Hưu’ đột nhiên rơi xuống.
“Không…”, sự yên tĩnh và chắc chắn của Ma Trăn hoàn toàn biến mất, khuôn mặt co rúm, hoàn toàn kinh hãi. Đôi mắt già nua như sắp nổ tung, gào thét.
Ông ta hoàn toàn mất kiểm soát.
Đồng thời lúc này, có thể nhìn rõ chữ ‘Hưu’ đã rơi xuống người Ma Lại.
Kết quả không nói cũng rõ.
Chết!!
Ma Lại chết, đến thần hồn cũng không sót lại.
Không phải là Ma Lại không mạnh mà vô cùng mạnh mới đúng. Trẻ tuổi mà đã ở cấp bậc Đại Đế, còn không phải là cấp bậc Đại Đế bình thường. Thậm chí còn có thể vượt cấp về sức chiến đấu, là yêu nghiệt số một trong lịch sử tộc Ma Tuyền, vô cùng nổi tiếng.
Nhưng khốn nỗi là hắn lại gặp phải Tô Minh.
Hơn thế, Ma Lại giỏi nhất dùng đao. Thanh đao dùng đến bản mệnh của hắn, được nuôi dưỡng bởi tinh huyết và quy luật trên chục ngàn năm, nuôi dưỡng bằng linh khí trời đất và dòng khí hỗn độn trên chục ngàn năm và nuôi dưỡng bằng cả nước và quy luật hư không của tộc Ma Tuyền. Thật sự vô cùng mạnh.
Xét trên ý nghĩa nào đó thì Ma Lại rất ỷ lại vào thanh đao đó. Kết quả là khi gặp phải đá Hỗn Độn Trấn Binh thì lại không có đất dụng võ.
Vì vậy, Ma Lại chết là vô cùng đáng tiếc.
Đau đớn hơn là Ma Trăn và mấy vị trưởng lão có mặt ở đây định cứu Ma Lại là có thể và vô cùng dễ dàng nhưng tiếc là họ quá coi thường Tô Minh và quá tự đại.
Họ đã đánh giá Tô Minh quá thấp.
Nói ngay đến luồng khí cứu người của Ma Trăn lúc đó. Mặc dù vô cùng mạnh nhưng không phải là toàn bộ sức mạnh của ông ta. Ông ta chỉ tùy ý đưa ra luồng khí đó là tưởng rằng có thể khóa chặt Tô Minh.
Nhưng nào ngờ, Tô Minh lại cho ông ta niềm vui bất ngờ đến thế?
“Thằng khốn, chết tiệt! Mày chết đi!”, một lát sau, mắt Ma Trăn đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, điên cuồng gào thét. Ma khí trên mặt như đang sục sôi, dường như sắp nhập ma.
Khí tức tuyệt thế của Đại Đế hạ vị vòng bảy cũng sục sôi, không kiêng kị.
Đủ thấy nó khủng khiếp đến mức nào!
Cung điện bắt đầu sụp đổ.
Những vị khách có mặt ở đây, kể cả là cấp bậc Đại Đế thì lúc này cũng thấy khó thở, cảm thấy đứng không vững dưới sức trấn áp khí tức của Ma Trăn.
Còn những vị khách có thực lực yếu hơn thì chết khiếp bởi khí tức đó.
Linh Điệp và Linh Chỉ miễn cưỡng được Linh Hoành bảo vệ nên vẫn sống. Còn Linh Hoành cũng chịu áp lực lớn, tốn hết sức lực và cũng không biết kiên trì được bao lâu.
“Giết! Cùng ra tay đi, cho nó nếm thử nỗi đau thế gian, chết không có chỗ chôn”, Ma Trăn hét lớn, hét về phía mấy trưởng lão ở bên cạnh, ánh mắt tóe máu, trong đầu chỉ có suy nghĩ giết chết Tô Minh.
Ông ta hận nỗi không thể giết chết Tô Minh sau đó nuốt trọn máu xương của anh để xả hận.