Một ngọn lửa màu đen lại xuất hiện rồi bay ra.
Ngọn lửa bay ra nhanh hơn, nhẹ hơn.
Nhưng trong chớp mắt, ngọn lửa rơi trên hỏa trận.
Sau đó…
Hỏa trận… Bị khóa chặt.
Và rồi hỏa trận biến thành màu đen…
Vỡ vụn… .
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Tông Sư |||||
Hóa thành hư vô.
Cái này không khác gì với quyền ấn của thần quyền Thái Hư của Diệp Mộ Cẩn ban nãy.
Chuyện này.
Toàn thân Diệp Mộ Cẩn run rẩy, chấn động vô cùng.
Dù sao thì cô ta cũng rõ uy lực của hỏa trận bản mệnh của mình mạnh hơn thần quyền Thái Hư bao nhiêu lần…
Nhưng kết quả là…
Đối với đối phương thì nó đều như nhau ư?
Diệp Mộ Cẩn có chút bất lực, trong mắt là vẻ sầu não.
Cô ta thật sự đã cố hết sức rồi.
Đồng thời lúc này, thế giới Tiểu Thiên như rơi vào vực chết.
Rất nhiều người nhà họ Tô ở bên dưới Chiến Thành đều sợ đến nỗi nát thần hồn.
Đám người Quý Thanh Hoà, Tiêu Nguyệt đều mặt không còn giọt máu, lắc đầu liên tục. Họ biết, kết cục đã định.
“Ý chí Đại Đạo! Thằng nhóc này kể cả ở khu vực Hỗn Độn cũng thuộc hàng vô địch rồi? Vậy mà ông để hắn đứng ra thì có khác gì với việc ông tự ra tay không?”, Hỗn Độn Long Quy phẫn nộ, từng câu từng chữ như muốn quyết sinh tử với ý chí Đại Đạo. Tiếc rằng, đó chỉ là suy nghĩ. Bà ta mà tự hủy diệt thì khéo còn chả thể làm ý chí Đại Đạo bị mảy may bị thương.
“Không có khác biệt gì”, ý chí Đại Đạo hừ lạnh một tiếng, nói.
Đồng thời, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Minh Viêm, nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, giết cô ta đi, sau đó diệt cả Chiến Uyên”.
“Diệp Mộ Cẩn, được rồi, kết thúc ở đây đi, nên lên đường rồi”, Minh Viêm nói, giọng nói bình tĩnh, nho nhã.
Sau đó, dưới ánh mắt run rẩy của mọi người, Minh Viêm lại ra tay.
Ánh sáng màu đen lần thứ ba xuất hiện.
Nó không khác gì với lưỡi liềm của thần chết?
Ánh sáng màu đen lao về trước, khóa chặt Diệp Mộ Cẩn.
Diệp Mộ Cẩn chấn động, đôi mắt đẹp nhìn bóng đen lao về phía mình mà mình không thể né tránh.
“Anh Tô Minh! Em đến gặp anh đây”, Diệp Mộ Cẩn không sợ hãi, mà trên khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ hạnh phúc.