Túy Kiếm Ma đang đứng xem kịch ở phía xa kia, như thể cũng có chút dao động.
Bởi vì, quân át chủ bài của Tô Minh rất nhiều.
Ông ta tưởng rằng có thể giết chết Tô Minh chỉ trong chớp mắt, nhưng lại không thành công.
“Có điều, chỉ dựa vào ba chiêu kia của cậu thôi, thì chưa đủ, vẫn chưa đủ!”, Túy Kiếm Ma thầm nhủ trong lòng, trong lòng ông ta lại đã có chút hoảng loạn rồi, tâm cảnh kiếm đạo vô địch, tựa hồ có chút run rẩy.
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, chính vào lúc kiếm phong màu lục kia ở trước mắt Tô Minh không còn xa, Tô Minh quát.
Đột nhiên.
Không gian rung chuyển.
Sinh mệnh lực từ trong hư không vô tận ập đến.
Khí tức lưu đày biến đổi khôn lường, như thể năm tháng đang trôi qua vô tình.
Vận Mệnh Phong Hóa, nghênh tiếp kiếm quang màu xanh lục.
Hiển nhiên, kiếm quang màu xanh lục kia đã bị đình trệ.
Hơn nữa, màu xanh lục kia, có thể nhìn thấy rõ ràng, đang trở nên mờ nhạt.
Giống như sắc thái màu xanh lục trong đó đã bị phân giải.
Mà một thế giới kiếm đạo hoàn chỉnh ngưng tụ chồng lên kiếm quang màu xanh lục kia, bắt đầu chấn động.
Dường như không còn ổn định nữa.
Trong nhất thời, tư duy của hàng trăm triệu người bị đình trệ.
“Bia Huyền Diệu, trấn cho ta!”, Tô Minh lại quát, phá vỡ sự im lặng.
Nhưng lại thấy bia Huyền diệu bất chấp lao về phía kiếm phong vốn đã mờ nhạt kia.
Ầm!
Trong một kích…
Trên bia Huyền Diệu, xuất hiện một vết kiếm, sắc mặt Tô Minh cũng tái nhợt, nhưng, trong nháy mắt đã lấy lại dáng vẻ bình thường.
Không thể tưởng tượng nổi.
“Tiếp tục trấn cho ta!”, thanh âm điên cuồng, bá đạo, cường thế, hung hãn đó của Tô Minh vô cùng vô cùng kiên định, trong ánh mắt là ý chí chiến đấu đang gầm thét, đồng tử rất sáng.
Ầm!
Lại là một lần nện như điên…
Trên bia Huyền diệu lại một lần nữa xuất hiện thêm một vệt chém, rồi lại một lần nữa khôi phục.
Lại thêm bốn, năm lần.
Cứ lặp lại…