Tô Minh bước lên phía trước, dưới hàng triệu ánh mắt kinh hãi và kính sợ xen lẫn đờ đẫn, anh bước về phía Nguyên Ương.
Tô Minh vừa di chuyển là lập tức dọa cho Nguyên Chấp và đám người quản lý nhà họ Nguyên sợ tới mức gần như khó thở mà chết!
Tiếp tục nhập ma!
Muốn động thủ!
Ngăn chặn!
Đến kẻ ngốc cũng biết, Tô Minh vốn là... là… đã lừa gạt tất cả mọi người, anh vốn là một yêu nghiệt siêu, siêu, siêu, siêu cấp của giới võ đạo, Nguyên Ương vốn không phải là đối thủ tương xứng.
Hơn nữa, chênh lệch rất lớn.
Tô Minh đây là muốn giết Nguyên Ương mà!
Song, cho dù đám người Nguyên Chấp muốn ra tay ngăn cản, nhưng... nhưng trong đầu cũng nhớ đến thần hồn người con gái thần bí theo bên cạnh Tô Minh, còn có cả học viện Hỗn Độn nữa, họ không dám!
Vừa hay…
Khoảnh khắc Tô Minh bước tới, Chu Tàng Kiếm đột nhiên hành động. Chu Tàng Kiếm nhướn mày, ánh mắt sắc như gươm, mũi kiếm sắc bén thấu xương, trong tay lóe lên một tia sáng, thanh kiếm mỏng trong tay quá mảnh, cũng có chút nhỏ, giống với Kiếm Ảo Giác. Cổ tay vừa xoay chuyển, kiếm kia giống như đã được trao cho linh hồn và Hỗn Độn, kiếm phong gợn sóng, trong nháy mắt dường như đã tự xoay tròn hàng trăm triệu lần, lần lượt súc thế, lần lượt chất chồng lên, trong nháy mắt, mũi kiếm sắc nhọn như kim, thuần màu vàng kim.
Kiếm động!
Xoẹt!
Âm thanh nhỏ đến cực điểm!
Mà một kiếm này dường như... dường như cũng là kiếm ý lục đoạn đỉnh phong.
Hơn nữa, trên phương diện không chế, ngưng tụ của kiếm ý, hiển nhiên Chu Tàng Kiếm kiểm soát và ngưng tụ kiếm tốt hơn so với Tô Minh rất rất nhiều, đương nhiên, xét về sức mạnh thuần túy thì lại không bằng Tô Minh.
Dù sao, kiếm quang của kiếm này dao động, tạo cho người ta cảm giác giống như Tử Thần giáng lâm, Tiên Nhân giáng trần, Ma Vương hàng thế, nhất là đám kiếm tu đang có mặt kia, trong mắt đều đã bị nhiễm phải màu vàng kim, trong lòng đều đã vắt ngang một thanh kiếm, một thanh kiếm giết người giết đất trời.
Kiếm quang xuất ra tựa như bão tố...
Nhốt chặt Tô Minh!
Trong chớp mắt hắn ta đã tới trước mặt Tô Minh.
Bóp chặt cổ họng đối thủ ngay điểm chí mạng.
Hơn nữa, đã ở trước mặt Tô Minh rồi.
Chẳng lẽ... Chu Tàng Kiếm muốn giết nhanh Tô Minh sao?
Nhưng cách nghĩ này vừa mới xuất hiện.
Lại nghe thấy tiếng Tô Minh quát: “Không gian trùng áp! Không gian lưu đày! Không gian loạn lâm! Không gian xé rách! Không gian treo cổ! Không gian điệp!”
Sau đó.
Tia kiếm quang màu vàng kim kia lại dừng lại trước mặt Tô Minh, cho dù tia kiếm quang kia chỉ còn cách cổ họng Tô Minh một thước.
Ở phía xa, toàn thân Chu Tàng Kiếm run lên, như thể vừa nhìn thấy ma.
Cảm xúc dao động kịch liệt.